Người dịch: Whistle
Đại quân thú nhân tiến gần tới thành Dapest, khi chỉ còn cách 30 dặm thì Kỵ binh Behemoth cuối cùng cũng gặp được những binh sĩ thú nhân đang hốt hoảng chạy thục mạng.
Tên sĩ quan Behemoth đi đầu là một người thông minh, biết rõ hiện giờ thân vương nhà mình đang muốn cái gì. Nhìn thấy bại binh liền bắt lại, đưa tới trước mặt Thân vương Butzweig.
"Nói cho ta biết, thành Dapest đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với ánh mắt sắc như dao của Thân vương Butzweig, mấy tên bại binh xui xẻo này lập tức đứng ngây người bất động.
"Ngu xuẩn, không nghe được ta đang hỏi chuyện sao?"
Thân vương Butzweig nắm chặt một kẻ xui xẻo, nổi giận đùng đùng khiển trách.
Y là thân vương Behemoth cao cao tại thượng, có thể hạ mình nói chuyện với những chủng tộc ti tiện này đã là một đặc ân vô cùng lớn rồi. Vậy mà bọn này lại dám ngây người, quả thực là tội không thể tha thứ.
"Thân. . . Thân vương. . . Điện hạ, tôi. . . Chúng tôi không. . . không biết gì cả!”
“Chỉ toàn là một mảnh đen kịt, sau đó đại quân liền thua, chúng tôi thật không biết đã xảy ra chuyện gì."
Lấy được một đáp án mơ mơ hồ hồ, Thân vương Butzweig trực tiếp ném kẻ hồ đồ này ra ngoài.
Chỉ nghe được một tiếng "Bịch", tên hồ đồ này rơi xuống cách đó 7-8 mét, cơ thể theo bản năng vùng vẫy một hồi liền hoàn toàn im bặt.
Hiện giờ không có ai dám chọc một vị Thân vương Butzweig đang tức giận nên cũng không ai đi cứu tên hồ đồ đó. Chỉ là một tên Dã Trư Nhân ti tiện mà thôi, chẳng có gì đáng để cứu.
"Các ngươi thì sao? Cũng không biết chút gì giống như con lợn hồi nãy sao?"
Từ trong ánh mắt tràn ngập sát khí của Thân vương Butzweig, những tên Dã Trư Nhân này đã đánh hơi thấy sự nguy hiểm, một tên bị để mắt tới chỉ có thể run rẩy hồi đáp: "Không phải. . . Thân vương điện hạ.”
“Tôi nhớ là vào lúc chạng vạng ngày hôm qua, quân viễn chinh đã xuất hiện trên chiến trường, sau đó liền phát động tấn công.”
“Thống lĩnh hạ lệnh phân ra một nửa quân đội chặn đường quân viễn chinh, sau đó quân phòng thủ trong thành cũng giết ra ngoài, tiền hậu giáp kích chúng tôi.”
“Ngay sau đó thì trời tối, địch nhân dựng một ngọn đèn lớn ở trên cổng thành, chiếu sáng chiến trường giống như ban ngày vậy.”
“Sau đó là Ma Tinh pháo, chém giết, kỵ binh. . ."
Dã Trư Nhân nhớ lại toàn bộ ký ức mà mình có, có lẽ là bởi vì quá khẩn trương, nên nội dung có chút lộn xộn, trước sau chẳng ăn nhằm gì với nhau.
Nhưng mà dựa vào trí tuệ hơn người một bậc, Thân vương Butzweig vẫn đại khái nắm rõ đại khái tình hình hiện tại —— quân viễn chinh và quân thủ thành liên thủ đánh tan đại quân vây thành.
Sau đó thì không có sau đó nữa. 30 vạn đại quân thú nhân chết thì chết, trốn thì trốn, đại thế đã mất sạch.
"Truyền lệnh xuống, toàn quân đình chỉ tiến lên, xây dựng cơ sở tạm thời rồi nghỉ ngơi tại chỗ."
Thân vương Butzweig quyết đoán hạ lệnh.
Mục tiêu cứu viện đã không còn, tiếp tục chạy nhanh qua đó cũng mất đi ý nghĩa.
Mặc cho đại quân vây thành có “vô dụng” cơ nào thì chung quy vẫn là 30 vạn đại quân. Không có đội quân này, chỉ dựa vào một Quân đoàn Behemoth, Thân vương Butzweig cũng không dám chạy tới quyết chiến với nhân tộc.
Thân vương Butzweig không phái binh thu thập bại binh không phải là vì y không có hứng thú với việc gia tăng binh lực, chỉ đơn giản là vì không làm được.
Trong đại quân thú nhân có rất nhiều chủng tộc, chuyện nội bộ hài hòa là không thể nào. Bình thường đều dùng bộ lạc và chủng tộc để làm đơn vị biên chế, muốn khôi phục chế độ thì nhất định phải tìm được thủ lĩnh của bộ lạc trước.
"Thú nhân ngay thẳng" chỉ biết lý lẽ cứng nhắc, chỉ nhận thủ lĩnh của bộ lạc mình.
Bởi vì đám thú nhân cấp thấp không có truyền thừa văn hóa. Trong Đế quốc Thú Nhân, một chủng tộc đều là dân mù chữ cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Vì địa vị thống trị của mình, Ngũ Đại Hoàng Đình không chỉ phong tỏa việc truyền bá tri thức với cấp dưới, còn cố tình ngăn chặn sự phát triển văn hóa của các chủng tộc phụ thuộc.
Có rất nhiều chủng tộc đã phát triển trong vô số năm nhưng vẫn đang nằm ở giai đoạn sản xuất sơ khai nhất. Ít nhất là trong các lĩnh vực liên quan đến quân sự đã không có lấy một bước tiến nào trong nhiều năm.
Nền văn minh của các tiểu đệ vẫn đứng yên bất động, chỉ dựa vào một chút nhân khẩu của Ngũ Đại Hoàng tộc thì sức sản xuất lạc hậu hơn nhân tộc cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.
Hiện giờ chính là lúc phải trả giá cho chuyện này, trong hệ thống huy động nguyên thủy nhất, thú nhân sẽ không thể làm được gì nếu rời đi thủ lĩnh của bộ lạc.
Có lẽ những binh sĩ cùng chủng tộc thì còn có thể miễn cưỡng chỉ huy lấy một lần.
Nhưng trong tình huống bại binh đầy đất như hiện giờ, cho dù có thu nạp rồi chỉnh biên thì cũng không thể khôi phục lại chế độ lúc trước. Nếu như muốn thành lập một đội quân thì chỉ có thể trộn lẫn nhiều chủng tộc lại với nhau.
Việc đặt các chủng tộc có mâu thuẫn nặng nề vào trong một đội quân cũng giống như việc nhốt "dê và sói" vào chung một chuồng. Không cần nghĩ cũng biết là sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
. . .
Lần đầu tiên tới vương cung của Công quốc Mosey để tham gia hội nghị cấp cao, Hudson mới biết được tin tức Chris IX bị bệnh.
Không biết có phải là vì cố tình cao hứng hay là tâm trạng thật sự cao hứng, Chris IX vẫn đến tham gia hội nghị quân sự dù đang bị bệnh.
Bằng vào cảm giác bén nhạy, Hudson liếc mắt liền có thể nhìn ra đây không phải là bệnh, mà là cơ thể bị móc sạch, sắp đi tới đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
Chris IX Có thể chèo chống đến bây giờ, ngoài ý chí hơn người ra, có lẽ cũng vì đã ăn không ít bảo vật bổ sung sinh mệnh để kéo dài mạng sống.
Là đồng minh, hiện giờ Hudson thực tình hi vọng Chris IX có thể sống thêm mấy năm, ít nhất cũng phải cầm cự đến khi chiến tranh kết thúc.