Người dịch: Whistle
Thú nhân có thể chịu nổi tổn thất 3 vạn bộ binh, nhưng mà Vương quốc Warhammer lại không chịu nổi nếu như để mất phòng tuyến phương bắc
Một khi để đại quân thú nhân phá quan thành công, tình cảnh hiện giờ của Công quốc Mosey chính là tương lai của Vương quốc Warhammer.
Thậm chí tình huống của bọn họ sẽ còn tồi tệ hơn, mức độ coi trọng mà Đế quốc Thú Nhân dành cho Vương quốc Warhammer còn cao hơn Công quốc Mosey không chỉ một bậc.
Tuyến phòng thủ vững chắc chỉ nhằm vào địch nhân ở bên ngoài. Nếu như có địch nhân từ sau lưng giết ra, vậy thì sẽ là một chuyện khác.
"Nếu như chúng ta tiêu diệt đại quân thú nhân trong vòng vây này trước rồi mới trở về tiếp viện cho tuyến phòng thủ phương bắc thì có kịp không?"
Joseph II quan tâm hỏi.
Bộ trưởng bộ quân vụ không mở miệng, Tể tướng đã giành nói trước: "Bệ hạ, vấn đề bây giờ không chỉ là kịp hay không kịp nữa, mà là thú nhân đang muốn làm gì.”
“Kỵ binh thú nhân đang tiến thẳng về phía bắc là không sai, nhưng mà trên đường tiến lên bọn chúng cũng đang không ngừng phá hoại, thiêu hủy phòng ốc, phá huỷ đồng ruộng, xua đuổi dân chúng. . .”
“Những nơi đi qua đều bị biến thành phế tích.”
“Các tỉnh dọc đường về cơ bản đã có thể tuyên bố là bị phế bỏ, nếu tình trạng này tiếp tục, toàn bộ đại binh nguyên Warhammer cũng không tìm ra một tấc tịnh thổ.”
“Căn cơ của Vương quốc đã bị lung lay.”
“Còn có mấy trăm vạn nạn dân đang ngay lưu lãng tứ xứ kia cũng đã trở thành một mối đe dọa mới. Thậm chí ở một số khu vực đã xuất hiện tình trạng nạn dân tấn công pháo đài của quý tộc để cướp đoạt lương thực."
Tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn những gì Tể tướng Gaye đã nói. Nền kinh tế địa phương bị phá hủy sẽ trực tiếp suy yếu tiềm năng chiến tranh của Vương quốc Warhammer.
Hậu quả trực tiếp nhất là hậu cần đã không còn được đảm bảo.
Không có đại binh nguyên Warhammer màu mỡ, chỉ dựa vào các tỉnh miền núi ở phía tây vương quốc sẽ không kham nổi mức tiêu hao vật tư khổng lồ của quân đội.
Ngay cả khi móc sạch toàn bộ tích lũy của các quý tộc thì cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Lại không thể trông cậy vào sự viện trợ của các đồng minh, cho dù mọi người nguyện ý giúp đỡ thì cũng rất khó vận chuyển được vật tư tới đây.
Là vương quốc xa xôi nhất của loài người, đúng là Vương quốc Warhammer có thể thoát khỏi vô số cuộc tranh chấp nội bộ, nhưng trong tình huống nguy cấp thì lại rất khó nhận được sự viện trợ của các quốc gia.
Nếu như muốn vận chuyển vật tư tới đây sẽ không tránh khỏi chuyện mượn đường của Công quốc Orton hoặc Công quốc Mosey. Đường xá xa xôi thì không nói, tình hình hiện của hai nước này cũng không đủ sức để tổ chức vận chuyển vật tư dùm cho họ.
Trong thời gian ngắn chỉ còn có thể ăn lương thực tồn kho, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài tháng ngày miệng ăn núi lở này, Vương quốc Warhammer sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Từ vấn đề quân sự chuyển thành vấn đề kinh tế, Joseph II càng cảm thấy đau đầu hơn.
Ông ta bỗng nhiên hiểu được lý do tại sao bộ binh thú nhân lại bị bọn họ bao vây dễ dàng như vậy rồi.
Theo hậu phương lần lượt xảy ra vấn đề, vấn đề hậu cần của 70 vạn đại quân này đang dần bị đại quân thú nhân từng bước xâm chiếm.
Loại phá hoại mang tính hủy diệt này có hiệu quả hơn phương pháp cướp bóc nhiều.
Chỉ cần bị đội bộ binh thú nhân đang bị bao vây có thể kéo dài một khoảng thời gian, vậy thì 70 vạn đại quân liền sẽ tự mình sụp đổ bởi vì vấn đề lương thảo.
Joseph II tự nhận là mình đã thấy rõ âm mưu của địch nhân, nhưng ông ta lại không vui nổi.
Vì tập hợp được 70 vạn đại quân này, ông ta đã hút hết lực lượng quân sự của một số tỉnh ở hậu phương. Đối mặt với kỵ binh thú nhân tiến thẳng một mạch, các địa phương gần như không có cách để đánh trả.
Cho dù quý tộc ở lại có cố thủ thành lũy cũng không cản được bước tiến của đại quân thú nhân. Kỵ binh không phù hợp để công thành, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không biết xua đuổi nông đi công thành.
Không thể trông cậy tất cả mọi người đều là xương cứng, đao gác trên cổ, chắc chắn sẽ có người nguyện ý phối hợp với đại quân thú nhân.
Từ khi Công tước Daniel cấm việc đồ sát, lợi dụng nạn dân để bắt đầu gây phiền phức cho Vương quốc Warhammer, cuộc chiến tranh này đã không còn giống với lúc trước nữa.
Bây giờ Vương quốc Warhammer không chỉ phải cung cấp vật tư lương thảo cho đại quân, mà còn phải nghĩ biện pháp cứu tế nạn dân. Nhưng như có bất kỳ một khâu nào xảy ra vấn đề, nó sẽ biến thành một cơn sấm sét khổng lồ và thổi bay vương quốc cổ đại này ra từng mảnh.
Nếu như sớm biết thú nhân sẽ chơi như vậy. Joseph II tuyệt đối sẽ không tập kết đại quân để chạy đi quyết chiến với bọn chúng.
Bộ đội phân tán ở khắp nơi cũng không thể ngăn chặn bước tiến của thú nhân, nhưng kỵ binh của địch nhân chắc chắn sẽ không thể nào hành động một cách thuận lợi giống như hiện giờ.
Ít nhất là sẽ không để xảy ra chuyện chỉ với hơn 10 tên kỵ binh mà có thể xua đuổi mấy ngàn nông nô đi phá hư phá hoại, thậm chí là vây công pháo đài của quý tộc.
Nếu như địch nhân không thể tùy ý chia binh thì cũng có nghĩa là tốc độ phá hoại của bọn chúng sẽ giảm đi rất nhiều, Vương quốc Warhammer cũng có thể tranh thủ được càng nhiều thời gian để chuẩn bị.
Đáng tiếc hiện thực không có nếu như, nếu như thật sự được làm lại, Joseph II cũng chưa chắc có thể chịu được áp lực.
Thoạt như cuộc chiến ở tỉnh Atreus lần này là do ông ta phát động, nhưng trên thực tế lại là do nhiều nhóm lợi ích khác nhau trong vương quốc hợp lực quyết định.
Ai bảo căn cơ của mọi người đều ở trên đại binh nguyên Warhammer này chứ?
Không cố gắng giãy dụa một lần mà đã trực tiếp vứt bỏ cơ nghiệp gia tộc, lui về tây bộ chống cự, ai mà cam tâm?