Người dịch: Whistle
Chiến công hiển hách là thật, nhưng lại là ở Công quốc Mosey. Trên danh nghĩa thì Vương quốc sẽ đối xử như nhau, nhưng trên thực tế thì vẫn có chỗ khác biệt.
Nguyên nhân cốt lõi là vì khoảng cách quá xa,, chỉ có số liệu trên giấy, mọi người rất khó cảm nhận được cống hiến mà Hudson đã làm ra cho Vương quốc.
Cho dù mọi người có thể công nhận những cống hiến này thì cũng không có nghĩa là quyền nói chuyện trong chính trị của Hudson sẽ được nâng cao bao nhiêu,.
Về mặt bản chất, quyền nói chuyện vẫn bắt nguồn từ thực lự. Ở Công quốc Mosey, hắn có được 11 vạn quân viễn chinh, thực lực quân sự gần như tương đương với một phần tư lực lượng hiện giờ của Công quốc Mosey.
Nhưng theo sự phát triển của tình hình chiến đấu tiền tuyến, tỷ lệ thực lực của quân viễn chinh vẫn còn đang không ngừng tăng lên. Nếu như tuyến phòng thủ Terence thất thủ, tỷ lệ này thậm chí còn có thể đề tăng đến 40%.
Trong tay có thực lực, sau lưng còn có Vương quốc Alpha chống đỡ, Hudson đương nhiên là có quyền nói chuyện rất cứng.
Nhưng khi về nước thì khác, quân viễn chinh giải tán ai về nhà nấy, hắn cũng bị mất chức Tổng tư lệnh, bị đánh trở lại nguyên hình.
Cho dù mọi người có đoàn kết lại và thành lập một phe phái chính trị mới thì cũng sẽ rất khó để giành được quá nhiều quyền nói chuyện chính trị trong thời gian ngắn.
Cuối cùng, sức mạnh hiện giờ của Hudson là bởi vì có Vương quốc Alpha cung cấp bệ phóng, về mặt bản chất thì đây vẫn là lực lượng của bệ phóng, chứ không phải là sức mạnh của bản thân hắn.
Nếu như bỏ qua bệ phóng, quân đội hắn dòng chính của hắn cũng chỉ mở rộng đến khoảng chừng 1 vạn. Thực lực tổng hợp của một số trung đẳng quý tộc còn mạnh hơn những gì hắn đang có.
Trông cậy vào hắn đi thúc đẩy quyết sách của vương quốc quả thực là đang nằm mơ. Nếu như thực sự có sức ảnh hưởng chính trị như vậy thì Hudson cũng sẽ không dùng vào lúc này.
"Bộ trưởng các hạ, thu phục lãnh thổ bị mất là nguyện vọng chung của mọi quý tộc ở Vương quốc Alpha, Về nguyên tắc, ta nhất định sẽ ủng hộ kế hoạch này.”
“Chỉ là bây giờ ta lại không ở trong nước, quyết sách của vương đô thật sự nằm ngoài tầm tay với của ta.”
“Không bằng ngài chờ thêm một chút đi, đợi khi quân viễn chinh về nước nghỉ ngơi, ta nhất định sẽ đề nghị với Quốc vương bệ hạ, cũng sẽ dốc hết toàn lực thúc đẩy kế hoạch chiến lược này."
Câu trả lời thản nhiên của Hudson khiến cho Renato toát mồ hôi lạnh. Quân viễn chinh muốn về nước, nói đùa gì vậy?
Tình hình ở Vương quốc Alpha đảo ngược không có nghĩa là tình hình ở Công quốc Mosey cũng vậy. Tuyến phòng thủ Terence đang lung lay sắp đổ, một khi tuyến phòng thủ này sụp đổ, đại quân thú nhân sẽ lại tiếp tục xuôi nam.
Không có lực lượng quan trọng là quân viễn chinh ở đây, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân bọn họ sẽ không thể nào cam đoan có thể cầm cự được đến khi viện quân của Liên minh nhân tộc xuất hiện.
Đối mặt với vấn đề sinh tồn, mọi thứ đều phải thỏa hiệp.
Bộ mặt non nớt của Hudson quả thực là quá có tính lừa gạt, một vị tướng nhỏ tuổi nhỏ thành danh, hăng hái mang theo quân viễn chinh về nước phát động chiến dịch thu phục lãnh thổ đã mất, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
"Bá tước các hạ, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn. Chúng ta chỉ mới đề nghị mà thôi, chủ yếu là vì cơ hội đột nhiên xuất hiện, không lợi dụng thì thật sự là quá đáng tiếc.”
“Tình hình trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, chuyện tương lai không ai nói trước được. Hiện giờ thích hợp xuất thủ, không có nghĩa là sau đó cũng thích hợp, cho dù hiện giờ ngài có vội vã quay về thì cũng không còn kịp nữa.”
“Đều là vì mục tiêu đả kích thú nhân, không bằng ngài ở lại nơi này để phá vỡ kế hoạch xuôi nam của và âm mưu lật đổ quyền bá chủ của loài người chúng ta trên lục địa của thú nhân!"
Renato sắp xếp lại ngôn ngữ và nói.
Trong thâm tâm ông ta đang cảm thấy vô cùng nản. Đã sớm nghe các đồng liêu nói là Hudson rất khó đối phó, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ là sẽ khó đến mức độ này.
Lúc này mới chỉ vừa đưa ra một đề nghị, không chỉ bị Hudson phá hỏng chủ đề, thậm chí còn bị phản công một đòn.
Nhìn như chỉ là thiếu niên khí thịnh, nhưng kiếp sống ngoại giao nhiều năm nói cho ông ta biết rằng đây là một lời cảnh cáo mơ hồ.
.........
Thành Terence, dưới sự tấn công bất chấp của đại quân thú nhân, tòa thành trì kiên cố này cuối cùng cũng đã đi đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Ngoại thành đã mất từ lâu rồi, nội thành cũng xuất hiện nhiều chỗ bị đổ sụp. Ngoài việc thăm hỏi tổ tông mười tám đời của đám quan viên xây dựng tường thành một phen thì Nguyên soái Hodge chẳng làm được gì nữa cả.
Trải qua một phen cố gắng, cuối cùng cũng liên lạc được với bên ngoài. Thế cục trong Công quốc đã được cải thiện đôi chút, nhưng viện binh vẫn chưa tới.
Tuy rằng ở gần thành Dapest có rất nhiều quân đội đang tụ tập, nhưng đại đa số đều là tân binh vừa mới được điều động, muốn quyết chiến trực diện với đại quân thú nhân ở dã ngoại thì rõ ràng là có chút quá sức.
Thực lực cách biệt nhiều như vậy, không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể bù đắp được. Công quốc Mosey hiện giờ không thể gánh chịu được hậu quả của việc mạo hiểm quân sự, đám quan viên ở Vương đô cũng sẽ không đồng ý.
Viện binh chưa tới, đám quan liêu ở Vương đô cuối cùng cũng đưa ra một quyết định giống như con người, cho phép bọn họ phá vây rời đi sau khi thành bị phá.
Nguyên nhân chủ yếu là vì trong thành có con cháu của các đại quý tộc trong Vương đô, trong tình huống không xác định như thế này, không cần thiết phải để "người trong nhà" ở lại chôn cùng thành trì.
Nhưng khi mệnh lệnh này được truyền tới thì đã không có bao nhiêu ý nghĩa mang tính thực chất nữa. Phá vây nói thì đơn giản, nhưng khi hành động cụ thể thì lại rất khó.