Người dịch: Whistle
Vì gia tăng tốc độ hành quân, Hudson còn cưỡng chế quy định hạn mức chiến lợi phẩm cao nhất mà toàn bộ quý tộc có thể mang theo.
Đơn vị tính toán vô cùng trực tiếp, chính là xe ngựa: Tử tước không được vượt quá một chiếc xe ngựa, Nam tước không được vượt quá ¼ xe ngựa, Kỵ sĩ không được vượt quá 1/10 xe ngựa.
Trước khi đi, quân viễn chinh còn tổ chức một một hội chợ hàng hóa quy mô lớn ở trong doanh trại, một buổi bán phá giá tràn đầy nước mắt đã được diễn ra. Bao gồm cả chính Hudson cũng bán không ít chiến lợi phẩm.
Người mua đương nhiên là các đại quý tộc của Công quốc Mosey, chỉ có những nhân vật có thực lực hùng hậu mới có thể mua được những món hàng với giá hời này.
Chiến tranh chính là như vậy, sống sót thì phát tài, chết thì hóa thành bụi đất.
Từ khi xuất chinh đến khi trở về, quân viễn chinh đang ở lại Công quốc Mosey gần một năm trời. Trong khoảng thời gian này, có chua xót có ngọt ngào, có đắng khổ có nước mắt, đã trải qua nhân gian trăm vị.
Nhìn xem danh sách tử trận dày cộm trên tay, tâm tình vốn đang vui sướng của Hudson lập tức biến mất không còn lại gì.
Là người thành công, hắn có được cả danh và lợi. Mang theo danh hiệu "Nguyên soái", mang theo vinh diệu và tài phú áo gấm về nhà.
Nhưng cái giá phải trả chính là đã có hơn 8 vạn binh lính của quân viễn chinh ngã xuống, cho dù bỏ đi 6 vạn người chiến tử trong chiến dịch Dacias trước đó thì cũng có hơn 2 vạn người đã ngã xuống vì phần vinh quang này.
Binh sĩ chết rất nhiều, sĩ quan chết cũng không ít. 1200 nhà quý tộc của Vương quốc đã vĩnh viễn nằm lại nơi đất khách quê người.
Chuyện là do Vương tử Caesar gây ra, nhưng người phải giải quyết hậu quả lại chính là Hudson. Hiện giờ hắn mới là tổng tư lệnh của quân viễn chinh, một khi người nhà của đám quý tộc bỏ mình mà gây chuyện thì hắn cũng không thoát khỏi phiền phức.
Sau khi cảm khái một phen, Hudson dứt khoát khép lại bản danh sách này. Có một số việc không thể quá tích cực, nếu không cuộc sống sẽ rất khó vui vẻ.
Lúc đến một đường lắc lư, lúc về ngày đi 50 dặm. Từ xa nhìn lại đều có thể cảm nhận được một luồng sát khí toát ra, có thể được quân viễn chinh đã thoát thai hoán cốt.
Năng lực đào người của Người Mosey cũng rất không tệ. Quân viễn chinh vốn có hơn 114,000 người, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại hơn 76.000 người theo Hudson trở về.
Các quý tộc lập công chuộc tội về cơ bản đều lựa chọn di dân đến Mosey. Đều là bị ép phải như vậy, bọn họ là những người còn sống sót trong chiến dịch Dacias, phiền phức trên người họ còn lâu mới kết thúc.
Nếm mùi thất bại thì phải bị truy cứu trách nhiệm. Không đối với được với Vương tử Caesar thì cũng chỉ có thể bắt mấy tên sĩ quan trốn chạy để trả lại một cái công đạo cho người nhà của những quý tộc đã mất.
Cho dù sau này có lập công chuộc tội thì cũng chỉ có thể miễn đi hình phạt, nhưng nỗi oan ức và cừu hận vẫn còn đang đi theo bọn họ.
Phong thưởng sau cuộc chiến càng không có phần của họ. Rõ ràng không phải là trách nhiệm của mình, nhưng lại không thể không chịu nỗi oan này, đương nhiên là sẽ càng nghĩ càng giận.
Dưới bối cảnh này, sau khi được Người Mosey động viên một chút thì việc đi ăn máng khác cũng diễn ra một cách thuận lý thành chương.
Trên thực tế, không cần về nước để cảm nhận, chỉ từ việc bổ nhiệm nhân sự nội bộ trong quân viễn chinh cũng có thể thấy được một vài vấn đề.
Đa số các vị trí chủ chốt trong quân đều là thân tín mà Hudson đề bạt. Đám quý tộc lập công chuộc tội đều được an bài những vai diễn gần với quần chúng.
Không phải là vì Hudson cố tình chèn ép bọn họ, mà là vì nhu cầu chính trị. Sĩ quan nhậm chức là việc cần phải báo cáo lên vương đô, nếu như bổ nhiệm sĩ quan có vết nhơ thì chủ soái cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
Ngoài những người này ra, hầu hết các sĩ quan quý tộc từ khắp đại lục tề tụ đến đây đều đã ở lại.
Không có cách nào, mặc dù Hudson cũng đã hứa hẹn là sẽ báo cáo chi tiết công lao của bọn họ sau khi về nước, sẽ cố gắng tranh thủ đất phong thay cho họ, nhưng đó cuối cùng chỉ là một lời hứa.
Còn đất phong mà Người Mosey đưa ra lại có thể nhận được ngay lập tức. Mặc dù đa số đều nằm ở tiền tuyến, nhưng mà tên quý tộc phụ trách đào người lại rất biết cách lừa gạt.
Cái gì mà Đế quốc Thú Nhân nhất định sẽ bị hủy diệt, cái gì Vương quốc Alpha đã thu phục mất đất, Công quốc Mosey không còn biên giáp giới ranh với thú nhân nữa... vân vân, một đống lý luận ngay cả Hudson nghe được cũng cảm thấy choáng váng.
Quý tộc nhảy sang nước khác, tư quân của họ đương nhiên phải ở lại. Còn về vấn đề người nhà sẽ tự có Bộ ngoại vụ của hai nước phụ trách liên lạc.
Các quý tộc trong nước đang lo là bánh gato lần này quá nhỏ, không đủ chia, có người nguyện ý chủ động nhường phần, mọi người cao hứng còn không kịp, căn bản là không có chuyện gây trở ngại.
Binh lực trong Hudson giảm bớt, nhưng quyền khống chế quân viễn chinh của hắn lại được tăng cường.
Ngoài quân đoàn công binh hơn 8.000 người kia ra, quân đội dòng chính của Hudson đã mở rộng lên đến hơn 12.000 người, nhân mã dưới trướng của các thành viên trong gia tộc Koslow cũng bành trướng lên đến hơn 13.000 người.
Trong này còn không bao gồm binh lực mà Vương quốc cung cấp bổ sung, bởi vì biết rõ phải trả lại những người sau khi chiến tranh kết thúc, cho nên Hudson cố tình đẩy hết sang dưới trướng của những quý tộc khác.
Hầu hết những binh lính được bổ sung vào trong nhà đều đến từ Công quốc Mosey. Sau khi bị thú nhân gây họa, đa phần những người đều không còn nhà để về.
Không có chỗ để đi, nên không có nhiều lo lắng về việc đi theo chủ soái tới Vương quốc Alpha phát triển.