Người dịch: Whistle
Hội nghị quân sự kết thúc, vừa mới quyết định được kế hoạch tác chiến Vương quốc Warhammer, Alex liền đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên.
Trực giác nói cho gã biết là sắp có đại sự phát sinh. GIống như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của Alex đột nhiên biến đổi.
"Vệ binh, để thế thân đi ra ngoài tuần tra đại doanh!"
Dường như Alex vẫn còn cảm thấy không đủ an toàn, nên gã liền dứt khoát rời khỏi doanh trướng của mình.
Ngay cả bộ áo giáp ma pháp mà gã thích nhất cũng được để lại cho thế thân, còn bản thân gã thì đổi sang một bộ giáp da bình thường.
Nếu như không phải là người thân cận, khi nhìn thấy bộ trang bị mới này của Alex thì tuyệt đối sẽ ngộ nhận gã là một tên binh sĩ Behemoth bình thường.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Alex liền đứng gác và đi tuần tra như một binh sĩ.
Cũng không lâu lắm, một con Cự Điêu màu hoàng kim chở theo một lão già đột ngột từ trên trời lao xuống đại doanh.
Các quan quân biết được thân phận của lão già này liền vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Đại tế ty, sao ngài lại tới đây?"
Lão già quét mắt liếc nhìn đám người rồi nghiêm túc nói: "Bệ hạ xảy ra bất trắc, đã hôn mê bất tỉnh, Hoàng đình không thể một ngày vô chủ, ta tới đây để mời điện hạ trở về chủ trì đại cục.”
“Điện hạ ở nơi nào, mau dẫn ta tới đó!"
Trong khi nói chuyện, thần sắc của lão ta còn có chút mất tự nhiên. Là một Đại tế ty quyền cao chức trọng, đã rất nhiều năm rồi lão ta chưa nói dối.
Nhưng bây giờ thì hết cách rồi, lão ta nhất định phải hoàn thành mệnh lệnh của Behemoth Đại Đế, Hoàng trữ Alex cũng không phải loại chủ nhân đáng tin cậy gì.
Hoàng đình đã liên tục phát ra hơn mười đạo chiếu thư mà cũng chẳng thấy gã ta nói câu gì, nếu như không có một cái cớ hợp lý, lão tế ty sợ là ngay cả mình cũng chẳng gặp được vị hoàng trữ này.
Alex đã tiến vào trong quân đội hơn một năm rồi, chỉ cần không phải quá ngu ngốc, dựa vào thân phận hoàng trữ là có thể nhận được sự ủng hộ của một số người.
Đừng nói là mặt mũi của một vị Đại tế ty như lão ta không đáng chú ý, ngay cả khi Behemoth Đại Đế đích thân tới cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn.
Truyền thống chính là nguyên nhân của chuyện phiền phức này, trong Đế quốc Thú Nhân, chuyện soán vị thật sự là quá phổ biến.
Ngay cả bản thân Behemoth Đại Đế cũng là dựa vào chính biến để thượng vị, có tấm gương bày ở trước mặt, người làm con trai học theo cũng chẳng có gì kỳ lạ.
"Điện hạ đang đi tuần doanh, hay là ngài ở đây nghỉ ngơi chờ một lát đi."
Lão tế ty trừng mắt liếc nhìn tên sĩ quan lắm miệng này một cái rồi nổi giận nói: "Đều là lúc nào rồi, làm sao ta có thể nghỉ ngơi được. Lập tức mang ta đi gặp điện hạ!"
Vừa dứt lời, tên thế thân đi tuần doanh đã xuất hiện ở trong tầm mắt của các Behemoth. Lão tế ty lập tức không thèm do dự mà bay vèo một cái đến trước mặt thế thân, nói: "Hoàng trữ điện hạ, bệ hạ đã xảy ra bất trắc, Hoàng đình cần ngài tới chủ trì đại cục.?”
“Chuyện này vô cùng khẩn cấp, chi tiết cụ thể chúng ta sẽ trao đổi kỹ càng sau khi lên đường."
Trong khi nói chuyện, lão tế ty liền kéo mạnh lấy thế thân nhảy lên con Cự Điêu mà hoàng kim.
Trước khi đi, lão ta vẫn không quên dặn đám Behemoth bên dưới một câu: "Hoàng trữ điện hạ và ta đi trước một bước, mấy người các ngươi ở lại trông giữ đại quân. Mau chóng kết thúc chiến đấu rồi trở về hoàng đình!"
Chỉ trong nháy mắt, hai tên Behemoth và một con Cự Điêu đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, chỉ để lại đám sĩ quan mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hoàng trữ Alex ở một bên nhìn thấy cảnh này liền âm thầm thở dài một hơi. Cuối cùng cũng đã lừa gạt được rồi, không biết là sau khi lão tế ty phát hiện ra chuyện không ổn thì sẽ báo cáo cho Behemoth Đại Đế như thế nào.
Nhưng mà chuyện này cũng không nói trước được điều gì. Tên thế thân đó cũng không phải là Behemoth bình thường, mà cũng là một vị hậu đại của Behemoth Đại Đế, có huyết mạch của Hoàng tộc, hiện giờ có thể giấu diếm được đại tế ty, không chừng sau đó cũng có thể lừa gạt qua ải.
Trong thâm tâm của Alex đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng phẫn nộ và bất lực của Behemoth Đại Đế khi phát hiện ra thế thân là một tên giả mạo sau khi tràn đầy phấn khởi thi triển bí pháp.
...
Có lẽ là d tất cả mọi người đều một lòng muốn về nhà, cho nên tốc độ của quân viễn chinh còn nhanh hơn dự tính của Hudson một chút, về nước sớm hơn một ngày so với dự tính.
Vừa bước vào biên giới đã bị các quý tộc địa phương nhiệt tình chiêu đãi. Quân viễn chinh có công rất lớn trong việc không để cho chiến hỏa lan tràn tới đây.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu của buổi tiệc cám ơn này. Mấu chốt là dáng vẻ đằng đằng sát khí của quân viễn chinh quá dọa người, làm cho quý tộc địa phương cảm thấy không yên lòng.
Vì không muốn để cho địa bàn của mình gặp phải thảm họa chiến tranh, bọn họ chỉ đành lựa chọn chủ động xuất kích, hi vọng vị chủ soái Hudson này ước thúc quân kỷ.
Đây là một chủ đề rất lúng túng, đều là di chứng do quân viễn chinh để lại khi đi ngang qua vùng đất này trước đó .
Hudson thống lĩnh quân đoàn thứ nhất thì không có vấn đề gì.
Không thể là nói không đụng đến một cây kim một sợi chỉ, nhưng ít nhất là binh sĩ không cố ý đi nhiễu dân, trên đường đi cũng đều được khen ngợi.
Nhưng mấy quân đoàn sau đó liền một lời khó nói hết.
Mặc dù các quan quân quý tộc đã ước thúc cả rồi, nhưng đám ô hợp thì chung quy vẫn là đám ô hợp, không thiếu hạng người cướp gà trộm chó.
Nghe nói ở giữa đường còn phát sinh xung đột với các quý tộc ven đường, hành động lần này có khả năng cao là vì tránh xảy ra rắc rối một lần nữa.