Người dịch: Whistle
Với quy mô của quân viễn chinh thì đúng là không lật thuyền được, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc sẽ không chịu thiệt thòi trên chiến trường. Lỡ như gặp được Kỵ binh Behemoth, chỉ cần hơi không cẩn thận là vẫn sẽ có khả năng bị tổn thất không nhỏ.
Sau khi tỉnh táo lại, mặt của Nelson hơi đỏ lên. Đối với một người anh trai mà nói, việc bị em trai mình giáo huấn một trận là chuyện rất mất mặt.
Nhưng khi y nghĩ khoảng giữa hai người liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sự chênh lệch này không phải chỉ cần cố gắng là có thể đuổi kịp được.
...
Tin tức quân viễn chinh đến đã nhanh chóng được truyền đến tay của Thân vương Butzweig trong tay. Nhìn thoáng qua doanh trướng sau lưng, gã biết là mình nên rời đi rồi.
Báo thù là tình huống chỉ xảy ra khi lực lượng của hai bên ngang bằng.
Nếu như Quân đoàn Behemoth dưới trướng gã ta không bị trọng thương, có lẽ gã sẽ còn cố gắng giãy dụa một lần. Tiếc là hiện giờ chỉ có chưa tới 4000 kỵ binh Behemoth còn sống.
Đừng nói là báo thù quân viễn chinh, ngay cả giao thủ mà gã ta cũng chẳng dám. Binh vốn đã ít rồi, nếu như lại bị tổn thất thêm một số nhân mã nữa, khi trở về sẽ ngày tận thế của gã.
Trên đường đi gã ta có thể gây họa nhiều như vậy không chỉ dựa vào sức mạnh cường đại của Kỵ binh Behemoth, mà còn vì các quốc gia dọc đường không kịp phản ứng, bị đánh cho không kịp trở tay.
Chịu sự thiệt thòi lớn như vậy, không trả thù là chuyện không thể nào. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh quay về thôi cũng biết là sẽ không thuận buồm xuôi gió rồi.
Trong cuộc chiến lần này, tộc Behemoth đã phải trả một cái giá quá lớn ở nơi này, đã bị trọng thương nguyên khí, nhất định phải bảo toàn thực lực để đối phó với tình hình hỗn loạn sau này.
"Truyền lệnh xuống, để cho thập đại thống lĩnh của nhân tộc chia ra thành 10 đường công kích, tự do lựa chọn mục tiêu để tấn công.
“Nói cho trong bọn chúng là không được dừng lại giữa đường, cơ hội để lật đổ sự thống trị tà ác của đám quý tộc đang ở ngay trước mắt, tuyệt đối không được bỏ cuộc vào thời khắc mấu chốt như lúc này.”
“Mặt khác, triệu tập các đoàn kỵ binh tới để thương nghị về vấn đề đường về."
Thân vương Butzweig lạnh lùng hạ lệnh.
Để khơi dậy làn sóng nạn dân này, gã ta đã phát huy ra toàn bộ trí tuệ suốt đời của mình.
Cưỡng ép bức bách có hiệu suất quá thấp, cho dù là bị kề đao lên cổ ép phải đồng ý thì cũng sẽ tiêu cực biếng nhác và nghĩ biện pháp chạy trốn.
Trải qua nhiều lần nếm thử, cuối cùng Butzweig đã lựa chọn hợp tác với thành viên của tổ chức tà giáo, cổ động các tổ chức này thành lập quân đội để lật đổ ách thống trị của giới quý tộc.
Còn về những màn tế tự Tà Thần đã xảy ra trong khoảng thời gian này, gã cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, dù sao người chết đều là nhân tộc, không liên quan gì đến Behemoth.
Dựa vào tôn giáo để lừa gạt, gã ta mới có thể miễn cưỡng kéo theo đội ngũ nạn dân khổng lồ này. Gã tuyên bố với bên ngoài là trăm vạn đại quân, nhưng chẳng ai biết được tình huống thật sự cả.
Bởi vì thời gian có hạn, có thể thành lập được đội ngũ này đã là tốt lắm rồi, cơ cấu nội bộ của đại quân nạn dân này còn chưa kịp hoàn thiện, lại càng không cần phải nói đến việc thống kê nhân số.
Mỗi ngày đều có vô số người mới gia nhập, tương tự cũng có vô số người chuồn đi. Chết bệnh, chết đói ở giữa đường cũng không phải là ít, một đội ngũ gồm toàn đám ô hợp này vốn không thể trông cậy vào hậu cần được.
Va chạm trực diện thì sẽ không đánh lại quân viễn chinh, vậy liền dứt khoát chia nhỏ đội ngũ này ra, gây ra càng nhiều phiền phức cho Vương quốc Alpha thì càng tốt.
Hiện giờ mỗi phá hư một tấc ruộng, mỗi thiêu hủy một công sự phòng ngự, mỗi giết một người, cũng đều là đang làm suy yếu tiềm lực chiến tranh của địch nhân.
...
Làn khói đặc cuồn cuộn bay thẳng lên trời xanh, lại có một bộ lạc thú nhân lớn bị hủy diệt dưới đồ đao của các cụ kỵ sĩ.
Tiếng khóc vang vọng đất trời cũng không ngăn cản được bước tiến của các cụ, chỉ cần hơi do dự một chút đã là không tôn trọng cuộc chiến tranh chủng tộc này rồi.
Nơi này không có đúng sai, chỉ có sự tranh giành không gian sinh tồn của các chủng tộc.
Hoặc là giết chết địch nhân, hoặc là bị địch nhân giết chết, đây là bản chất hằng cổ bất biến tại đại lục Aslante.
"Morrison, không phải ông nói là thuộc đường trong Đế quốc Thú Nhân sao, chúng ta đã phá huỷ 17 bộ lạc rồi, tại sao vẫn còn chưa tìm thấy vị trí của Hoàng đình Behemoth nữa?"
Đối mặt với câu hỏi của đồng bọn, Morrison xấu hổ cười một tiếng. Có thể tìm được vị trí chính xác của nhiều bộ lạc lớn như vậy cũng đủ để chứng minh là lão ta thật sự hiểu rõ Đế quốc Thú Nhân rồi.
Nhưng việc chậm chạp không tìm được vị trí của hoàng đình Behemoth vị trí, rất khó để không làm cho mọi người nghi ngờ rằng lão ta đang muốn mượn dao giết người bằng.
Kẻ bị giết đều là thú nhân, dựa vào mối hận thù giữa loài người và thú nhân, dù có giết như thế nào thì tất cả mọi người cũng không cảm thấy quá phận.
Nhưng vấn đề là tuổi của các cụ đã không còn nhỏ nữa, đã qua cái thời bồng bột hành động theo cảm tính, lần này mọi người tới đây đều là vì bí pháp trường sinh.
"Camilla, chuyện này không thể trách ta được. Thói quen của thú nhân khác với chúng ta, hoàng đình của bọn chúng rất thích di chuyển vị trí.”
“Vị trí hiện giờ đã không còn ở vị trí cũ nữa. Đặc biệt sau khi khi chiến tranh bộc phát, rõ ràng là những bộ lạc này không phụ thuộc hoàng đình, nhưng lại thích treo cờ của hoàng đình Behemoth.”
“Ta chỉ có thể lựa chọn ra những vị trí mà hoàng đình Behemoth có khả năng xuất hiện nhất, ta dám chắc chắn là bọn chúng đang hoạt động ở khu vực này thôi, chúng ta chỉ cần giết tiếp thì khẳng định có thể tìm được bọn chúng."
Morrison bình tĩnh nói.