Người dịch: Whistle
Nghe xong lời giải thích của Bá tước Lauren, Hudson âm thầm trợn trắng mắt, lí do thoái thác này thật sự là quá qua loa.
Đầu của Thú nhân bị lửa đá hay sao mà chọn tiếp tục xâm lấn Vương quốc Alpha vào thời điểm này?
Cho dù không sợ bị đóng cửa thả chó thì cũng phải cân nhắc xem phản ứng của Liên minh nhân tộc nha!
Chỉ cần bọn chúng chiếm thế thượng phong trên chiến trường thì nhóm viện quân thứ hai của Liên minh nhân tộc sẽ lập tức giết tới.
Vừa mới bị xã hội đập cho một trận, cũng được kiến thức khoảng cách chênh lệch về thực lực của hai bên, bây giờ lại tới khiêu khích quả thực là chán sống rồi.
Ít nhất nếu như Hudson là Hoàng giả của Thú nhân thì lúc này hắn sẽ co đầu rút cổ để phòng thủ. Đánh một hồi lại ngừng một hồi, không truy cầu đại thắng, chỉ cần có thể kéo dài thời gian là được.
Ký ức của loài người rất ngắn ngủi, chỉ cần kéo dài một chút thời gian, quyết tâm hủy diệt thú nhân của các thế lực lớn nhân tộc sẽ hao mòn sạch sẽ trong cuộc chiến này.
Đợi khi vượt qua kiếp nạn lần này rồi mới bàn tính chuyện tương lai.
Bá chủ đại lục không dễ khinh thường, lỡ chọc vào dẫn lửa thiêu thân thì ít nhiều gì cũng phải làm cho người ta phát tiết cơn bực tức trong lòng ra.
"Bá tước Lauren, nhất cử nhất động của đại quân Thú nhân đều bị vương quốc nhìn chằm chằm. Bọn chúng gần như không có khả năng đánh lén thành công.”
“Mấy tỉnh mà chúng ta vừa thu hồi lại hiện giờ chỉ là một vùng đất trống, vừa vặn làm một đợt giảm xóc.”
“Có giai đoạn giảm xóc này, các cứ điểm thành lũy sau này cũng sẽ được chuẩn bị xong. Kéo chậm bước tiến của đại quân Thú nhân sẽ không phải là vấn đề lớn.”
“Các hạ có thể yên tâm, sau khi quân đội mặt trận phía Đông Nam bình định xong loạn dân thì sẽ chạy tới tiếp viện ngay lập tức, hoàn toàn có đủ thời gian!"
Hudson phối hợp nói.
Giả vờ ngây ngốc mà thôi, ai mà không biết!
Vương quốc an bài nhiều tuyến phòng thủ như vậy ở phương bắc, cho dù quân chủ lực bị rút ra hết thì vẫn còn có một số lượng lớn nông nô binh ở lại lưu thủ.
Trước có kiên thành chặn đường, sau có đại quân chủ lực đang trở về vương quốc, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn công thành vào thời điểm này.
Dù cho Thú nhân có hiếu chiến đến đâu thì ít nhất cũng phải giải quyết quân chủ lực của vương quốc trước rồi mới có tâm tư cân nhắc đến chuyện công thành. Nếu không thành chưa công được, mà đường lui thì đã bị đoạn mất rồi.
Bá tước Lauren đang muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên khóe miệng lại bị nuốt trở vào. Hai người đã từng gặp mặt một lần, ông ta cũng biết rõ Hudson khó chơi ra sao.
Một khi người trước mắt này hạ quyết tâm thì một gã sứ thần như ông ta cũng chẳng thể làm được gì. Bá tước Lauren tự nhận là mình còn chưa đủ tư cách để làm công tác tư tưởng cho Hudson.
Vì một nhiệm vụ mà phải đắc tội với một nhà quý tộc nắm thực quyền trong tay, hơn nữa còn không thể cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, vụ làm ăn này thật sự không có lời.
Dù gì thì ông ta cũng đã truyền lời rồi, không đạt được mục đích là vì mặt mũi của Quốc vương không đủ lớn, còn chưa đủ ra lệnh cho đối phương từ bỏ lợi ích trong tay.
Trên thực tế, việc mà Hudson đã làm còn hơn xa dự đoán của Bá tước Lauren.
Tự mình thôn tính tù binh chỉ là thao tác nhỏ tầm thường. Vì bắt được càng nhiều tù binh, quân đội mặt trận phía Đông Nam đã vượt qua biên giới, chạy tới giúp đỡ các bạn hàng xóm bình định dân loạn.
Chuyện này không có quan hệ gì với việc yêu nước hay không, chủ yếu là vì Sơn Đĩa Linh có nhu cầu rất lớn về số lượng tù binh chiến tranh. Không bắt được đủ tù binh thì các hành động riêng tư của Hudson sẽ vượt quá giới hạn.
Bình thường mà nói, trong loại chiến tranh siêu cấp nhẹ nhõm như bình loạn này, chủ soái có quyền quyết định từ 50-70% số chiến lợi phẩm thuộc về ai, số còn dư lại sẽ do vương quốc tiến hành phân phối.
Tỷ lệ cụ thể sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để xác định. Có quyền quyết định phân phối nhiều chiến lợi phẩm như vậy không có nghĩa là Hudson có thể trực tiếp biển thủ.
Đám quý tộc tham chiến dưới trướng nhất định phải được chia một phần. Những đại quý tộc tìm tới cửa cũng phải cho một phần, những người này không cống hiến gì trong cuộc chiến lần này, nhưng trong tay bọn họ lại quyền lên tiếng của Vương quốc.
Đây vẫn còn chưa kết thúc, nếu như bạn bè thân thích tìm tới cửa thì cũng không bỏ ra thêm một phần.
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ những phần này, số còn dư lại mới thuộc về bản thân Hudson.
Trong tình huống bình thường, chủ soái sẽ chiếm tỉ lệ không vượt quá 10%, nếu tính thêm toàn bộ thành viên của Gia tộc Koslow, vậy thì hắn cùng lắm chỉ lấy được ⅕ .
Bánh gato thì không thể lớn thêm được nữa, nhưng Hudson có thể giảm kích thước của cái bánh xuống.
Xuất binh giúp nước láng giềng bình định phản loạn là một hành động thể hiện tinh thần nhiệt huyết sẵn sàng ra tay giúp đỡ bạn bè quốc tế chắc chắn là một hành vi đáng được khen ngợi.
Còn về vấn đề tù binh, đó là chuyện của Bộ Ngoại vụ. Hoàn toàn có thể chờ đến sau cuộc chiến rồi mọi người mới từ từ thương lượng.
Trả lại tù binh là nhất định sẽ có, nhưng mà số lượng cụ thể thì phải xem thao tác cuối cùng rồi.
Còn về phiền phức sau này, Hudson chẳng quan tâm. Những đại quý tộc muốn cầm chỗ tốt thì đương nhiên phải có trách nhiệm đứng ra giải quyết chuyện này.
Vương quốc Alpha là quốc gia loài người lớn nhất ở bắc bộ, nên vẫn có chút mặt mũi. Một cuộc xung đột nhỏ xíu như vậy chắc là không thành vấn đề.
Hơn nữa, những bạn hàng xóm này cũng đã hố Vương quốc một vố trước đó. Mọi người vốn đã nói là sẽ cùng nhau liên thủ đối kháng với thú nhân xâm lấn, nhưng khi chiến tranh thực sự bộc phát, người nào người nấy đều kiếm cớ mà không làm gì cả.