Người dịch: Whistle
Nếu như là một chiến trường khác, Nguyên soái Campbell không ngại triển khai trận thế để đọ sức một phen với thú nhân, nhưng nơi này là Đế quốc Thú Nhân.
Trong cuộc chiến trước đó, bọn họ một đường quét ngang vô số bộ lạc thú nhân, giết chết hơn trăm vạn thú nhân.
Loại huyết hải thâm cừu này, một khi bị địch nhân chặn lại thì chắc chắn sẽ có vô số thú nhân tham dự vào.
Có thể nói, càng kéo dài thời gian thì sẽ càng bất lợi cho quân viễn chinh phương Bắc. Chỉ cần hơi lộ ra một chút sơ hở là sẽ bị tổn thất nặng nề.
Tiếc rằng cho dù ông ta có gấp cũng vô dụng, “các cụ kỵ sĩ” tùy hứng nói bỏ gánh liền bỏ gánh, chẳng thèm nể mặt nể mũi gì.
Không có đoàn Ma pháp sư "bài sơn đảo hải " kia, những con đường bị phá hư ven đường liền trở thành chướng ngại lớn nhất ngăn chặn đại quân trở về.
So ra thì những cuộc tập kích nhỏ do những thú nhân ven đường gây ra lại không bị Nguyên soái Campbell để ở trong lòng.
Quan trọng là thành trì của Đế quốc Thú Nhân quá xấu. Ven đường quả thực chẳng có lấy một tòa kiên thành đủ chỗ để dung nạp quân viễn chinh phương bắc, nếu không thì Nguyên soái Campbell tuyệt đối sẽ mang theo quân đội vào trong làm "hộ không chịu di dời", ngồi yên đợi viện quân của Liên minh nhân tộc tới.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, Nguyên soái Campbell cũng đang không ngừng quan sát bốn phương, tìm kiếm những nơi có lợi thế về mặt địa hình cho đại quân cố thủ.
"Nguyên soái, vừa mới nhận được tin tức do kỵ binh Griffin truyền đến, đại quân thú nhân đã triệt hạ Vương quốc Warhammer đang xuất hiện ở ngoài 150 dặm."
...
Nhìn đàn ngỗng hoang bay về phương bắc trên bầu trời, Hudson lại trở về cố hương, sờ sờ cây cung Tinh Linh trong tay, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ ý nghĩ đi săn.
Đông đi xuân tới, ào mùa vạn vật sinh sôi nảy nở này, thật không thích hợp để sát sinh.
Lần này trở về tỉnh Đông Nam thật sự là đang lấy việc công để làm việc riêng. Mặc dù bên cạnh cũng có loạn dân, nhưng số lượng ít đến đáng thương này còn không đủ để cho nhân viên lưu thủ của các quý tộc địa phương dọn dẹp.
"Tom, chuẩn bị xe, ta muốn đi bái phỏng Gia tộc Holliser!"
Hudson nói với vẻ mặt không cảm giác.
Đã đến quân Arbor rồi mà không đi bái phỏng gia tộc của nhạc phụ một lần thì thật sự là không thể nào nói nổi.
Còn về Sơn Địa Lĩnh thì thực sự không tiện trở về. Lấy việc công làm việc riêng cũng phải có giới hạn, Hudson căn cơ bất ổn, không thể không cân nhắc đến những lời đồn nhảm.
Vài câu lời đồn thoạt nhìn có vẻ như không đáng chú ý, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể xảy ra chuyện xấu.
"Bá tước, đặc sứ quốc vương - Bá tước Lauren đến rồi."
Lời nói của vệ binh trực tiếp phá tan ý nghĩ ra ngoài của Hudson. Thể diện của lão đại thì vẫn phải nể, sứ giả đã được phái tới đây rồi, hắn nhất định phải gặp mặt một lần.
Không biết có phải là do hắn có độc hay không, dường như những đặc sứ mà Quốc vương phái tới gặp hắn đều chẳng có kết quả tốt.
Vị thứ nhất thảm nhất, bị Giáo Đình giết lầm; vị thứ hai là Bá tước Jose thì không chết, nhưng trên người phải mang theo nỗi oan về sự thất bại của chiến dịch Dacias; vị thứ ba Bá tước Lauren, không biết vị này có thể thoát được kiếp nạn này không.
Hudson thật tâm hy vọng vị này đừng xảy ra chuyện gì, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị người ta đội cho cái mũ khắc tinh của đặc sứ Quốc vương.
Ai bảo hiện giờ hắn "Đi cao hơn người", cả đám người đều đang cầm kính lúp để tìm kiếm sơ hở của hắn.
"Mời Bá tước Lauren tới đây."
Chưa hàn huyên được mấy câu, Bá tước Lauren đã trực tiếp tỏ rõ ý đồ đến đây. Quân viễn chinh đổi tên thành quân đội mặt trận phía đông nam, Hudson cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Đều đã trở về cố hương, chẳng còn liên quan gì đến hai từ viễn chinh nữa, nếu lại tiếp tục treo cái danh "Quân viễn chinh chi viện Công quốc Mosey" thì sẽ trở nên dở dở ương ương.
Hối thúc quân đội mặt trận phía đông nam nhanh chóng dập tắt làn sóng nạn dân rồi lập tức bắc thượng, sau lưng chuyện này ẩn giấu không ít tin tức.
Vất vả lắm Hudson mới có cớ vòng ra hậu phương, bây giờ lại kêu hắn ra tiền tuyến, rõ ràng là đang thả hổ về rừng.
Nếu như hắn lại đánh thắng thêm mấy trận nữa thì quyền lên tiếng của Hudson trong cuộc chia bánh gato sau cuộc chiến sẽ tăng lên nhiều.
Nếu như may mắn một chút, hắn rất dễ dàng trở thành đại lão của quân đội, lúc đó mà muốn áp chế hắn nữa thì sẽ rất phức tạp.
Là một vị Quốc vương đạt tiêu chuẩn, trong tình huống bình thường, Caesar III chắc chắn sẽ không tham dự vào cuộc nội đấu của các vị thần tử. Cho dù có muốn kích thích mâu thuẫn nội bộ thì Caesar III cũng phải lấy thân phận trọng tài để xuất hiện.
Quyết sách hiện giờ mà ông ta đưa ra giống như đang tát thẳng vào mặt những quý tộc đang muốn chèn ép Hudson vậy.
Nếu như hiểu theo chính trị thì chính là: Quyền nói chuyện trong triều của bọn họ đã giảm xuống.
Một khi phản ứng dây chuyền này bắt đầu, thế cục sau này sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Có lẽ mấy nhà xuất thủ sẽ bị tức giận đến chửi thề.
"Bá tước Lauren, rốt cuộc thì tình hình tiền tuyến đã phát triển đến bước nào rồi?"
Hudson quan tâm hỏi.
Trên trời rớt xuống một cái bánh có nhân thì cũng có thể đập chết người.
Trên đời này không có vô duyên vô cớ yêu hận, trừ phi là thế cục tiền tuyến vô cùng nguy hiểm, nếu không thì Caesar III sẽ không có lý do gì mạo hiểm đắc tội với những nhà quý tộc để đẩy hắn ra tiền tuyến.
"Bá tước Hudson hiểu lầm, thế cục ở tiền tuyến vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát của Vương quốc. Đại quân viễn chinh phương bắc đang rút lui, chưa từng xảy ra trận đánh nào lớn với thú nhân.”
“Hiện giờ triệu tập quân đội mặt trận phía đông nam bắc thượng, chủ yếu là vì lo lắng thú nhân đột nhiên quay xe, nhân lúc Vương quốc không có binh lực để phát động tấn công.”
“Vì sự an toàn của Vương quốc, các hạ vẫn nên mau chóng chấm dứt chiến tranh ở phía nam rồi xuất binh phương bắc để đề phòng bất trắc."