Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 675 - Chương 675 - Đường Về Của Đại Quân (4)

Chương 675 - Đường Về Của Đại Quân (4)
Chương 675 - Đường Về Của Đại Quân (4)

Người dịch: Whistle

Đều là bị đám lão bất tử kia hố, giai đoạn đầu đại quân xung phong mạnh mẽ bao nhiêu thì hiện tại trở về lại càng khó khăn bấy nhiêu.

Bộ Quân vụ không thể giải quyết được chuyện bất khả kháng này.

"Bệ hạ, viện quân của liên minh đã tiến vào Công quốc Mosey, dự tính là sau bảy ngày nữa sẽ hội quân với quân đội Mosey.”

“Bộ ngoại vụ đã chạy qua hối thúc, nếu như thuận lợi, khoảng một tháng sau, đại quân sẽ đến được tiền tuyến."

Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ Bá tước Francois chậm rãi nói.

Đại pháp nói sang chuyện khác đã hóa giải bầu không khí lúng túng này. Nhưng mà vấn đề thì vẫn cần có cách giải quyết.

Sau khi cân nhắc một hồi, Caesar III lúng túng phát hiện không gây thêm phiền phức đã là sự trợ giúp lớn nhất dành cho tiền tuyến rồi.

"Có Nguyên soái Campbell phụ trách tiền tuyến, ta rất yên tâm!”

“Bộ Ngoại vụ tiếp tục theo sát vấn đề viện quân.”

“Truyền lệnh xuống, quân viễn chinh đổi tên thành quân đội mặt trận phía đông nam, nói cho Bá tước Hudson là phải dập tắt loạn dân bằng tốc độ nhanh nhất rồi thống lĩnh đại quân bắc thượng."

Caesar III nói với vẻ mặt ngưng trọng.

Hiển nhiên, ngoài miệng thì nói yên tâm, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng thì lại không yên tâm chút nào. Nếu như không phải vì không yên tâm thì ông ta cũng sẽ không vội vã điều Hudson bắc thượng.

Lỡ như tiền tuyến xảy ra biến cố, quân đội mặt trận phía đông nam chính là nội tình để gây dựng lại tuyến phòng thủ.

Là một vị Quân vương đạt tiêu chuẩn, chuẩn bị thêm mấy một vài biện pháp đối phó chỉ là thao tác bình thường.

"Bệ hạ, quân viễn... trong tay của quân đội mặt trận phía đông nam vẫn còn đang giam giữ rất nhiều tù binh, ngài cảm thấy chuyện này nên an bài như thế nào?"

Tể tướng đại công tước Newfoundland hỏi thăm.

Vì số lao lực này, nội bộ Vương quốc đã tranh đến mức suýt nữa là ra tay choảng nhau. Nếu như không vì tiền tuyến xảy ra biến cố ngoài ý muốn, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có lẽ bọn họ đã thật sự đấm nhau rồi.

Kẻ làm chủ soái như Hudson có quyền quyết định nhất định đối với việc phân bổ tù binh, nhưng chuyện này chỉ có thể lén lút tiến hành, bên ngoài thì Caesar III vẫn là lão đại.

Lén lút trao tặng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có độ. Trong khi âm thầm chia cắt thì cũng phải để lại một phần cho lão đại.

"Đại đa số người trong nhóm tù binh này đều là bị thú nhân ép buộc gia nhập loạn quân. Chỉ cần truy cứu tội ác của đầu đảng là được, tòng phạm vì bị cưỡng ép nên sẽ được xử nhẹ.”

“Phái ra một đội đi tiếp nhận nhóm tù binh này từ trong quân đội mặt trận phía đông nam về trước, đợi sau chiến tranh rồi xử lý.”

“Xét thấy lần này Vương quốc bị thiệt hại nặng nề, cần rất nhiều sức lao động để bổ khuyết, nhóm tù biên này sẽ được xem như chiến lợi phẩm để phân bổ cho các công thần sau cuộc chiến."

Caesar III có chút phiền muộn nói.

Chia bánh gato thường là công đoạn phức tạp nhất, còn khó hơn việc làm ra bánh gato mấy phần. Ai cầm nhiều, ai cầm ít, đều phải suy tính toàn phương diện.

Quan trọng nhất là vương thất cũng đang thiếu người!

Sau khi thu hồi lãnh thổ Bắc Cương, lãnh địa của Vương thất cũng chiếm tỉ trọng không nhỏ. Nếu không bổ sung được hơn trăm vạn nhân khẩu thì sẽ không khôi phục được sức sản xuất.

Tuy rằng bắt được nhiều tù binh, nhưng lại không cùng cấp bậc với nhu cầu.

Hết lần này tới lần khác người làm lão đại như ông ta lại không thể ăn một mình, sức lao động "Tù binh" có hạn mà còn phải lấy ra chia cho các quý tộc khác trong Vương quốc.

...

Đế quốc Thú Nhân, Nguyên soái Campbell đang thống lĩnh đại quân chậm rãi tiến lên. Con đường phía trước vốn đã bị hư hại, nay lại càng trở nên tồi tệ hơn dưới sức phá hoại của loài thú nhân.

Thời gian xây đường mỗi ngày đã hơn ba lần thời gian hành quân. Cho dù có an bài nhân thủ thi công ngày đêm thì vẫn không thay đổi được sự thật là tốc độ của đại quân như rùa bò.

Không có đủ số lượng cường giả đi trước mở đường, quân viễn chinh phương bắc của Vương quốc chỉ còn là một đội quân tinh nhuệ bình thường, cũng cần phải nỗ lực để vượt qua muôn vàn khó khăn gặp phải trên đường đi.

"Địch tập!"

Nghe được tiếng hô hoán trong doanh trại, Nguyên soái Campbell chẳng hề có chút phản ứng nào.

Cảnh tương tự đã xảy ra nhiều lần trong ngày. Thấy nhiều thì sức miễn dịch lại càng cao.

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, lại là một cuộc tập kích "tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ".

Mười mấy tên thú nhân tiềm phục tại hai bên, lợi dụng dụng cụ đơn sơ để lắp đặt cạm bẫy để đánh lén đại quân.

Sau khi đánh xong liền chạy, không thèm ngoái đầu nhìn lại. Tuy nhiên, đội quân viễn chinh phương Bắc có kinh nghiệm phong phú cũng không phải là một quả hồng mềm, họ ngay lập tức phản công.

Ngoài một số thú nhân may mắn có thể chạy thoát ra, những kẻ còn lại đều được tiễn đi gặp Thú Thần.

"Dừng lại!"

Sĩ quan ra lệnh một tiếng cũng đồng nghĩa với việc cuộc tập kích này đã chấm dứt.

Truy cứu trách nhiệm cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, một tiểu đội hơn 10 người muốn trốn thì thật sự là quá đơn giản.

Đại quân còn đang vội vã đi đường, không có thời gian để dây dưa với bọn chúng.

"Nguyên soái, có mười bảy người của quân ta bị thiệt mạng, và ba mươi sáu người bị thương.”

“Thương binh đã được Mục sư ra tay cứu chữa, chắc là phải nghỉ ngơi vài ngày thì mới có thể khôi phục được."

Nghe xong lời báo cáo của viên sĩ quan trung niên, Nguyên soái Campbell gật gật đầu nói: "Cứ xử lý theo quy củ cũ đi, đừng nên trì hoãn tốc độ tiến lên của đại quân."

Vẻ cau có giữa hai hàng lông mày đã bại lộ nội tâm khủng hoảng của ông ta. Dựa theo tốc độ hành quân hiện giờ, việc bị đại quân Thú nhân chặn đường trở về gần như là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment