Người dịch: Whistle
Cách làm việc dứt khoát này đã khiến cho Bá tước Lauren tức đến tái xanh mặt mày, tiếc là Hudson chẳng thèm nể mặt.
Dù có là Quốc vương thì cũng phải tuân thủ quy tắc của trò chơi chính trị, huống chi ông ta chỉ là một tên đặc sứ. Có ân tình thì đương nhiên là để bản thân ra mặt bán, làm sao Hudson có thể tặng cho người khác được?
Hắn không hề đụng chạm gì đến phần của Vương quốc. Dù có nhìn thế nào thì cũng là "Trung thần điển hình", không có bất cứ sơ hở nào.
60 vạn tù binh đã bị trong nữa chia cắt hết sạch, những tù binh đang bị bắt thì không cần phải ghi sổ làm gì.
Đám tù binh loạn dân xuyên quốc gia được thống kê theo nguyên tắc "Chín một", có nghĩa là chỉ thống kê 1/10 số lượng, hơn nữa còn là kém nhất.
Chín phần còn lại Hudson cũng không có ăn một mình, mà là dựa theo quy củ cũ để chia cắt. Đơn giản chỉ là số lượng trên sổ sách bị ít đi “một chút đỉnh”.
Doanh trại của Quân đội mặt trận phía Đông Nam nhanh chóng trở nên náo nhiệt, từ trong đủ loại tiếng rao hàng nối liền không dứt cũng có thể thấy được những người bán hàng này không phải là những con buôn nô lệ đạt tiêu chuẩn.
Đúng là Vương quốc đang thiếu sức lao động, nhưng không có nghĩa là lãnh địa của tất cả quý tộc đều thiếu sức lao động. Lãnh địa của các quý tộc trong Quân đội mặt trận phía Đông Nam đều nằm ở phía nam, ngoài một số ít kẻ xui xẻo bị loạn dân tác động ra, đại đa số lãnh địa của quý tộc đều không bị tổn thất nhiều nhân khẩu.
Đối với quý tộc lãnh chúa mà nói, nhân khẩu dư thừa cũng là một gánh nặng. Lấy ra giao dịch cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Nhưng nếu nhìn tình hình ở hiện trường thì dường như không được lạc quan cho lắm, tỷ lệ giao dịch thấp đến đáng thương.
Đều là họa do giá cả gây ra, Hudson cũng phái người đi dạo một vòng thị trường, giá bán bình quân của tù binh đều gấp đôi giá nô lệ.
Dám đưa ra loại giá trên trời này nói rõ là nhà bán không hề thật tâm muốn bán. Chắc là bọn họ đều đang nghĩ đến vấn đề đất phong, tưởng tượng sau này nếu may mắn đạt được được một mảnh đất phong rộng lớn thì còn cần nhiều nhân lực để phát triển.
Hiện giờ lấy ra bán chỉ là vì lý trí còn sót lại đang nói cho họ biết rằng vương quốc lần này không bị tổn thất quá nhiều, không có nhiều củ cải bị bứng ra khỏi hố. Để lại một lượng lớn tù binh chỉ làm lãng phí số lương thực quý giá của họ.
Cho dù có thể lấy được đất phong thì khả năng cao cũng sẽ nằm ở Bắc Cương, nơi người người đều ghét bỏ. Trong lòng của những người này đều đang suy tính xem có nên lấy những lãnh địa hoang phế này không.
Một phương diện là vì ghét bỏ khu vực Bắc Cương nguy hiểm, một phương diện khác là đang ôm lấy một chút ảo tưởng, nhỡ đâu Liên minh nhân tộc thật sự tiêu diệt được thú nhân thì sao.
Bị thúc đẩy bởi những suy nghĩ phức tạp như vậy, giá cả tù binh nhanh chóng bị đẩy lên cao chót vót.
Kẻ ngốc lắm tiền dù sao cũng chỉ là số ít, sau khi trải qua cuộc đại chiến lần này, hầu bao của đại đa số quý tộc trong nước đều chẳng giàu có gì, không chịu nổi loại giá trên trời nà.
Xử lý của cải của mình như thế nào là quyền tự do của tất cả quý tộc, người khác thích bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, Hudson không có quyền can thiệp.
Là người được lời lớn nhất trong cuộc đại chiến lần này, Hudson được chia tám vạn tù binh, cộng thêm 2 vạn mà trước đó hắn đã nuốt riêng, nhân khẩu của Sơn Địa Lĩnh được + 10 vạn.
Nhân khẩu tăng trưởng lên gấp bội làm cho lãnh địa phải chịu không nhỏ áp lực. Vấn đề nghề nghiệp thì rất dễ giải quyết, trực tiếp đuổi đi khai hoang là được.
Vấn đề lớn nhất chính là lương thực, nếu như không phải có tiền trong túi thì hắn thật sự không nuôi nổi nhiều người như vậy.
Đối mặt với giá lương thực cao gấp 3 lần trước cuộc chiến, không phải người nào cũng có thể tiếp nhận. Mặc dù hiện giờ đám quý tộc này đang ôm một số lượng lớn nhân khẩu trong tay, nhưng sau này chắc chắn sẽ có người tung ra thị trường.
Theo lý mà nói, các quý tộc trong quân đội mặt trận phía Đông Nam đều đã đi Công quốc Mosey phát tài trở về, nhưng đa số tài phú trong tay bọn họ đều là một đống trái phiếu chiến tranh.
Ngoài vị chủ soái là Hudson ra, không có bao nhiêu quý tộc trong quân nắm giữ lượng lớn tiền mặt.
Trái phiếu có lãi suất cao là không sai, nhưng cũng phải chờ đến kỳ kết toán mới có thể trả tiền mặt được. Cho dù là tiền lãi mỗi năm thanh toán một lần thì cũng cần thời gian để đến Công quốc Mosey nhận lãi suất.
Để sử dụng trái phiếu chiến tranh như kim tệ thì cũng phải có người dám thu mới được. Mặc dù trái phiếu không ghi tên, nhưng không phải người nào cầm trong tay cũng sẽ được trả tiền mặt.
Hudson đều đang tìm kiếm hiệp sĩ đổ vỏ, đám tiểu quý tộc ngây thơ vô tri này lại càng khó nhận ra điều này.
"Truyền lệnh xuống, để cho người phía dưới mau chóng giải quyết hết đám tù binh trong tay, sau hai mươi ngày nữa, đại quân sẽ phải tiến về phía bắc."
Thời gian này đã là cực hạn mà Hudson có thể kéo được. Nếu như trì hoãn quá lâu thì sẽ không dễ ăn nói với Quốc vương.
Đối với các tiểu quý tộc dưới trướng mà nói, việc phải xử lý nhiều tù binh như vậy trong thời gian ngắn cũng là một cuộc khảo nghiệm.
Lần này đang so quan hệ nhân mạch. Nhân mạch có bối cảnh lớn, chỉ cần phái người áp giải tù binh thì quý tộc dọc đường sẽ cung cấp hậu cần.
Nếu như quan hệ nhân mạch không được thì sẽ rất lúng túng. Không chỉ cần phái càng nhiều binh sĩ vận chuyển, mà còn phải đứng trước nguy cơ bị đám địa đầu xà ven đường doạ dẫm.
Hơn nữa còn chẳng cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nâng giá vật tư lên gấp đôi là cũng đủ làm cho bọn họ phải bỏ thêm rất nhiều tiền rồi.