Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 680 - Chương 680 - Thù Truyền Kiếp (4)

Chương 680 - Thù Truyền Kiếp (4)
Chương 680 - Thù Truyền Kiếp (4)

Người dịch: Whistle

Không hề nghi ngờ gì nữa, kẻ xui xẻo nhất nhất định là quý tộc phương bắc. Các quý tộc khác còn có thể bấu víu quan hệ, ít nhiều gì cũng có thể tìm được một số bạn bè thân thích; Nhưng nếu đám quý phương bắc mà đi chạy quan hệ, khả năng cao là sẽ tìm ra một đống địch nhân.

Kẻ cầm đầu là Ngũ Đại Gia Tộc Bắc Cương, những người đi theo Ngũ Đại Gia Tộc lăn lộn như bọn họ sẽ bị xem như đồng lõa.

Nết xét theo hướng này, việc Sith dứt khoát bỏ chạy sau ngày hôm đó chắc chắn là một sự lựa chọn sáng suốt.

Chịu khổ gặp nạn cũng không sao, nếu không chịu khổ thì sao những người này biết được tầm quan trọng của việc ôm chặt bắp đùi của Hudson lão gia chứ?

. . .

Đế quốc Thú Nhân, đội quân viễn chinh phương bắc cuối cùng vẫn chạm mặt với đại quân Thú nhân đang trở về nước.

Hai nhánh quân đang giằng co trên một đại thảo nguyên mênh mông bát ngát. Không bên nào muốn mạo hiểm phát động tấn công trước, như thể đang so kè với nhau trước khi hai cường giả quyết đấu vậy.

Sắc mặt của Nguyên soái Campbell trông rất khó coi, địch nhân đến quá nhanh, nơi này lại không phải chỗ tốt để xây dựng cơ sở tạm thời.

Chạm mặt với địch nhân trên một vùng trên đại thảo nguyên mênh mông là chuyện rất bất lợi, bất kể là tiếp tục đi tới, hay là rút lui theo chiến lược thì cũng không phải là lựa chọn tốt.

Chỉ còn lại một ngày hành trình liền có thể đến được khu chiến trường mà ông ta đã tính toán sẵn. Tiếc là kỵ binh thú nhân tới quá nhanh, đã ngăn chặn đường đi của quân viễn chinh phương bắc.

Chỉ huy đại quân giết qua thoạt nhìn có vẻ là một lựa chọn tốt, trên thực tế thì lại không khả thi.

Bộ binh không đuổi kịp kỵ binh, chỉ có kỵ binh mới có thực lực quyết đấu với kỵ binh. Thoạt nhìn thì có vẻ như số lượng kỵ binh của hai bên đều không kém bao nhiêu, nhưng kỵ binh nhân tộc bẩm sinh đã có thể lực kém hơn kỵ binh thú nhân.

Cho dù trong tay ông ta có 10 đoàn Kỵ sĩ thì cũng không thể thay đổi sự thật về khoảng cách chênh lệch thực lực giữa kỵ binh của đôi bên. Đánh không lại nên đương nhiên là không thể nào chủ động xuất kích.

"Nguyên soái, chúng ta cứ tiếp tục dây dưa với địch nhân như vậy sao?"

Bá tước Pierce không cam lòng hỏi.

Những quý tộc khác có thể ngồi đây dây dưa với đám thú nhân này, nhưng lão ta thì không được. Việc bế Hudson về nước để tuyết tàng thoạt nhìn như rất thành công, nhưng bây giờ lại biến thành một nét bút hỏng.

Nếu Hudson tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thống soái liên quân ở tại Công quốc Mosey thì lão ta còn có lý do để hối thúc đối phương lập tức xuất binh, nhưng hiện tại thì khỏi cần nghĩ đến chuyện đó.

Người Mosey cũng có lợi ích của riêng mình, có thể xuất binh cứu viện đã là nể mặt lắm rồi, còn hy vọng bọn họ tăng tốc là chuyện quá xa vời.

Chuyện này là do Pierce dẫn đầu, nên kẻ phải trách nhiệm đầu tiên cũng sẽ là lão ta. Những ánh mắt châm chọc khiêu khích của đám kẻ thù chính trị này làm cho Bá tước Pierce cảm thấy áp lực như núi.

Nếu như có thể đánh thắng trận chiến này một cách dễ dàng thì còn tốt, mọi chuyện đều sẽ trôi theo làn gió; Nhưng nếu liên lụy đến đại gia bị thiệt hại, vậy thì lão ta chính là đối tượng để đám người này giận chó đánh mèo.

Mặc dù trước khi hành động đã được sự công nhận của đám đại quý tộc.

"Bá tước, các hạ tỉnh táo một chút đi. Ngoài việc ở đây dây dưa với địch nhân ra, các hạ cảm thấy chúng ta còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?"

Nguyên soái Campbell tức giận nói.

Gặp phải địch nhân trong một hoàn cảnh như vậy, cho dù có là ai lên thay vị trí của ông ta thì cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Về mặt bản chất thì hiện giờ đang so về thực lực, mọi chiến lược và chiến thuật đều được đưa ra dựa trên sai lầm của đối thủ.

Hiện tại đại quân của địch nhân vẫn còn đang ở trên đường, chỉ có kỵ binh chạy tới ngăn cửa, nhưng mặc cho Nguyên soái Campbell có đầy bụng thao lược cũng không có chỗ trống để thi triển.

Sau khi bị “mắng” cho một trận, Bá tước Pierce nhanh chóng bình tĩnh lại. Mặc dù không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nếu lựa chọn cố thủ ở chỗ này, nhưng nếu lựa chọn chủ động xuất kích thì chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.

Vốn liếng của Vương quốc Alpha đều nằm hết ở nơi này, một khi chiến bại là sẽ mất đi toàn bộ. Mọi người không thể nào chấp nhận sự rủi ro này.

Có lẽ là vì cảm thấy ngữ khí vừa rồi quá nặng, có chút đả kích sĩ khí quân tâm, nên Nguyên soái Campbell lập tức bổ sung: "Yên tâm đi, Bá tước Pierce.”

“Vương quốc cũng đã bắt đầu hành động rồi, quân viễn chinh đi chi viện Công quốc Mosey ban đầu đã được đổi tên thành quân đội mặt trận phía Đông Nam, ít ngày nữa sẽ chạy đến tiền tuyến.”

“Bộ ngoại vụ cũng đã đạt được thỏa thuận với Người Mosey, hiện giờ đến phiên bọn họ trả ân tình rồi, chỉ cần đợi viện quân của liên minh nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ có một nhóm tiếp viện chạy đến.”

“Hai nhóm viện quân này tập hợp lại, tình thế công thủ sẽ hoàn toàn bị đảo ngược. Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi, nhiều nhất là sau hai tháng nữa sẽ đến lượt chúng ta phản công."

Lời nói trấn an quân tâm vừa rồi làm cho sắc mặt của các quan chức cấp cao của quân viễn chinh dễ nhìn hơn rất nhiều. Chỉ có sắc mặt của Bá tước Pierce là ngày càng âm trầm hơn.

Còn có một người có sắc mặt âm trầm giống như lão ta, đó là Công tước Pias. Năm đó nhất thời sơ sẩy, không ngờ lại để cho Gia tộc Koslow có được thành tựu.

Nếu như bọn họ chỉ lăn lộn trong giới trung tiểu quý tộc thì Công tước Pias chẳng xem ra gì. Loại địch nhân bất nhập lưu này, gia tộc Locknard còn có một đống lớn, vốn chẳng có thời gian để thanh toán.

Nhưng khi bước vào ngưỡng cửa của đại quý tộc, thì mọi chuyện sẽ khác. Loại kẻ thù này có thể giáng cho họ một đòn trí mạng vào thời điểm quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment