Người dịch: Whistle
Chỉ vừa suy nghĩ thì Thorsten đã phát hiện ra vấn đề. Chủ soái hiện giờ của quân biên phòng chính là tử địch của gia tộc bọn hắn.
Hồng Long ăn cướp quân biên phòng không thành liền lập tức chạy tới cướp bóc Pháo đài Nadson, chuyện này rất khó làm cho y không sinh ra liên tưởng.
"Đúng vậy, Tử tước!”
“Nghe người trong quân biên phòng nói, con ác long kia vừa từ trên trời giáng xuống liền đòi quân biên phòng giao nộp kim tệ và công chúa. Là Bá tước Hudson ra mặt thương lượng với ác long mới đuổi được nó đi.”
“Có rất nhiều phiên bản về nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện này. Có người nói con rồng kia bị Hudson đe dọa bỏ đi; cũng có người nói là sau khi Hudson kiên nhẫn giải thích với ác long là trong quân doanh không có. . ."
Nghe được báo cáo của thuộc hạ, sắc mặt của Thorsten càng trở nên khó coi hơn. Mặc kệ là phiên bản nào thì cũng không thể chứng minh là cuộc tập kích Pháo đài Nadson của con ác long đó có quan hệ với Hudson.
Những tin tức nghe được chỉ có thể chứng minh một kết quả —— Bá tước Hudson thật là lợi hại, ngay cả ác long mà cũng có thể dùng dăm ba câu nói đuổi đi.
Có lẽ là vì cảm nhận được sắc mặt biến hóa của Thorsten, gã thanh niên sĩ quan phụ trách tìm hiểu tin tức vội vàng nuốt hết những lời chưa nói vào lại.
Không thể trách thủ hạ không có ánh mắt, trên thực tế, ân oán giữa họ cùng gia tộc Koslow vốn là lịch sử đen tối của gia tộc Locknard.
Những thành viên của gia tộc Koslow nhất định phải ghi nhớ sự sỉ nhục này trong lòng, và tìm kiếm cơ hội báo thù.
Gia tộc Locknard là người thắng nên không để tâm nhiều như vậy. Trong những năm tháng của quá khứ, số quý tộc bị bọn họ dẫm lên cũng có xấp xỉ hơn nghìn người, ai có thể nhớ được một đám người đã sa cơ thất thế chứ!
Người muốn báo thù còn nhiều, rất nhiều, nhưng đã bao nhiêu trôi qua rồi, gia tộc Locknard vẫn cường thịnh như xưa, những địch nhân lúc trước thì đã hóa thành bụi đất.
Nếu như không phải Hudson đột nhiên quật khởi, trong lúc dò xét nội tình trong điển tịch của gia tộc vô tình phát hiện, bọn họ gần như quên mất rằng mình còn có một kẻ thù như vậy.
Nhớ lại cừu nhân, nhưng dù sao đây cũng là một đoạn lịch sử đen tối nghĩ lại mà kinh của gia tộc y. Đám cao tầng trong gia tộc biết là được, không cần thiết phải nói cho khắp thế giới đều biết.
"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi!"
Thorsten nói với vẻ mặt âm trầm.
Quả bom mà lão tổ tông chôn xuống hiện giờ đột nhiên phát nổ, những kẻ làm hậu bối như bọn hắn chỉ có thể chịu trách nhiệm.
Cho dù bọn họ nguyện ý hòa hoãn quan hệ, để cho những ân oán lúc xưa tan biến theo gió, thì Gia tộc Koslow cũng không thể nào đồng ý!
Biết được chuyện ác long tập kích có thể có liên quan với Hudson, nhưng tiếc là trong tay không có chứng cứ, cho dù có muốn trả đũa thì cũng không được.
"Thật là phiền phức, chuyện này không dễ giải quyết!"
Sau khi cảm thán một câu, Thorsten lại tự nhủ.
"Không được! Nhất định phải nghĩ biện pháp hạ bệ Hudson mới được, nếu cứ để hắn ta tiếp tục đảm nhiệm thống soái của quân biên phòng thì gia tộc sẽ rất nguy hiểm!"
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cụ thể nên làm như thế nào thì y lại chẳng có chút đầu mối gì.
Lực ảnh hưởng của gia tộc Locknard đúng là rất lớn, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến quyết sách của Vương quốc. Ít nhất là bọn họ không thể quyết định được vị trí thống soái của quân biên phòng.
Muốn hạ bệ được Hudson thì không chỉ phải bắt được nhược điểm của đối phương, mà còn phải tìm được nhân tài có thể thay thế hắn ta.
Nếu như Vương quốc có lựa chọn tốt hơn, vị trí quyền cao chức trọng này vốn chẳng đến lượt một kẻ nhà giàu mới quật khởi như Hudson.
Đám tướng lĩnh có kinh nghiệm phong phú đều đang ở trong quân đội viễn chinh phương bắc. Đám tướng lĩnh lưu thủ trong nước thì chiến công lại không bằng Hudson.
Đột nhiên muốn thay người, đừng nói là gia tộc Locknard, cho dù là Quốc vương cũng không làm được.
Người đầu tiên muốn phản đối không phải là ai khác, mà chính là các đồng minh quan trọng nhất của gia tộc Locknard. Ngũ Đại Hào Môn Bắc Cương đồng khí liên chi, nhưng mỗi người đều có dự định riêng của mình.
Hudson đảm nhiệm chức thống soái của quân biên phòng thì người gặp nguy hiểm chỉ có gia tộc Locknard; nhưng nếu thay một kẻ ất ơ nào đó lên giữ chức này, người nguy hiểm sẽ là toàn bộ gia tộc Bắc Cương.
Cuộc chiến ở tiền tuyến ngày càng kịch liệt, quân viễn chinh phương bắc có thể toàn thân trở ra hay không vẫn còn là một ẩn số.
Viện quân của liên minh nhân tộc thì chậm chạp không thấy tới, lỡ như thú nhân giải quyết xong quân viễn chinh phương bắc rồi lại tiếp tục xuôi nam thì quân biên phòng chính là phòng tuyến cuối cùng của mọi người.
Không an bài một vị tướng lĩnh biết đánh trận đảm nhiệm chức vị thống soái tiền tuyến này, mọi người liền sẽ cảm thấy không yên lòng!
Dưới bối cảnh này, tất cả mọi người đều chỉ quan tâm đến bản thân mình, ai đi lo lắng cho gia tộc Locknard làm gì?
Theo một ý nghĩa nào đó, bây giờ mà muốn hạ bệ Hudson thì cũng chính là đang đối nghịch với đại đa số quý tộc trong Vương quốc.
…..
Xuân về hoa nở, nhưng trong quân đội viễn chinh phương bắc lại tràn ngập vẻ u sầu.
Lại có một doanh trướng bị phá hủy lương thực.
Đối với một người nắm trong tay mấy chục vạn đại quân như Nguyên soái Campbell mà nói, lương thực của một doanh trướng vốn chẳng tính là gì, còn chưa đủ để đại quân ăn trong một ngày.
Nhưng vấn đề là hiện giờ quân viễn chinh phương bắc đang trong tình trạng tứ cố vô thân, phải nhờ vào số lương thực đoạt được trước đó để sống qua ngày. Vì giảm bớt lượng lương thực tiêu hao, ngay cả gia súc trong quân cũng đã bị giết làm thịt.
Lại không thể cắt giảm khẩu phần lương thực của binh sĩ. Một khi không bảo đảm được hậu cần thì sĩ khí của đại quân sẽ nhanh chóng giảm xuống đáy cốc.