Người dịch: Whistle
"Địch nhân chiếm ưu thế trên không trung, cho nên tần suất phóng hỏa đang càng ngày càng cao. Chắc là bọn chúng đã biết rằng chúng ta đang thiếu lương thực, cho nên muốn dùng cách này để đánh ngã chúng ta.”
“Nếu như tình hình này tiếp tục kéo dài, sợ là chúng ta có ngụy trang doanh trướng chứa lương thảo thành doanh trướng bình thường thì cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.”
“Ta tin chắc rằng thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta, nhưng viện binh còn đang ở trên đường, trong thời gian ngắn vẫn phải dựa vào chính chúng ta.”
“Hiện giờ chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp, không thể để mặc cho địch nhân đạt được âm mưu!"
Nghe xong những lời nói ý vị thâm trường của Nguyên soái Campbell, mọi người đều biến sắc. Trong quân không đủ lương thực, mọi người cũng đều biết rồi.
Số lượng vật tư mà mấy chục vạn quân viễn chinh phương bắc tiêu hao mỗi ngày chính là một con số thiên văn. Trong tình huống không có nguồn cung cấp, lại bị vây nhốt hơn một tháng, không thiếu lương thực mới là có vấn đề.
Vì giảm bớt số lượng vật tư tiêu hao, trong khoảng thời gian gần đây, các quân quan quý tộc đã không còn ăn thịt nướng nữa, mà đổi thành món hầm.
Mục đích chỉ vì để cho các thân binh ở bên cạnh có thể được ăn một bát canh thịt.
"Nguyên soái, dựa theo quy củ vào thời kỳ đặc thù, tăng thêm nguồn cung cấp thịt đi!"
Công tước Kavadia nói với vẻ mặt ý vị thâm trường.
Không còn nghi ngờ gì nữa, "tăng thêm nguồn cung cấp thịt" mà ông ta vừa nói chắc chắn là loại thịt không dễ ăn.
Thú nhân có thể ăn thịt người, ngược lại, con người cũng có thể ăn thú nhân.
Nhưng so với thú nhân thì liêm sỉ của loài người cao hơn một tí ti. Chỉ khi nào rơi vào tình trạng không thể làm gì khác thì mới có thể làm như vậy.
Từ khi đại quân bị vây nhốt, trong quân đội viễn chinh phương bắc chinh liền thành lập một đội ngũ đặc biệt chuyên xử lý thi thể của những thú nhân tử trận, nguyên nhân là vì chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Quét mắt liếc nhìn đám người, thấy không có người phản đối, Nguyên soái Campbell mỉm cười.
Chẳng qua vẻ tà dị trong nụ cười của ông ta làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
"Cứ làm như vậy đi, sau này thịt sẽ chiếm một nửa nguồn cung vật tư.”
“Vấn đề lương thực xem như tạm thời đã được giải quyết. Tiếp theo, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp tổ chức phản công.”
“Thời gian lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ thú nhân đã quên là chúng ta cũng có năng lực phản công!"
Campbell là một vị lão soái đã mang binh mấy chục năm, từ khi bị đại quân thú nhân chặn đường thì vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Nếu như không phải mọi người ở đây có sự hiểu biết nhất định về Nguyên soái Campbell thì còn sẽ cho rằng vị thống soái nhà mình là một gã giá áo túi cơm.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng tới thời khắc phản công, và cũng là thời khắc đen tối nhất của quân viễn chinh phương bắc.
Đại quân thú nhân đang tiến công với cường độ càng ngày càng cao, thương vong của quân viễn chinh phương bắc cũng càng ngày càng tăng. Đặc biệt là trong mấy ngày gần đây, binh sĩ của Ngũ Đại Hoàng tộc đã xuất hiện trên chiến trường.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, ngày mà địch nhân phát động tổng tấn công đã không còn xa nữa.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng mọi người vẫn mơ hồ suy đoán ra được, chắc là việc đàm phán giữa Vương quốc và thú nhân đã gặp phải trắc trở.
"Nguyên soái, địch nhân vô cùng cảnh giác, ngoại trừ doanh trại rải rác của những chủng tộc pháo hôi kia ra, doanh trại của Ngũ Đại Hoàng tộc đều được canh phòng nghiêm ngặt.”
“Kỵ binh mà chúng ta phái ra ngoài điều tra đều thường xuyên xảy ra bất trắc, có cần..."
Không đợi Công tước Pias nói hết lời, Nguyên soái Campbell đã cắt ngang nói: "Vậy thì chúng ta cứ việc đánh những chủng tộc pháo hôi này!”
“Nhưng mà lần này phải đổi đấu pháp.”
“Dựa theo tin tức mà nhân viên tình báo truyền về, Đế quốc Thú Nhân hiện giờ cũng không hề yên bình, có rất nhiều phụ thuộc chủng tộc đang tạo phản.”
“Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, chỉ cần ly gián được quan hệ của những chủng tộc pháo hôi này và Ngũ Đại Hoàng tộc thì cuộc chiến sau này sẽ dễ thở hơn nhiều.”
“Trực tiếp đánh tiêu hao với địch nhân, chúng ta liều mạng toàn quân bị diệt, kéo theo Ngũ Đại Hoàng tộc bị trọng thương nguyên khí chắc là không khó!"
Nếu như đã khó thủ thắng về mặt chiến lược, vậy thì dứt khoát chơi chiến lược đồng quy vu tận là được. Hiển nhiên, Nguyên soái Campbell đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất rồi.
Thú nhân không chịu thả quân viễn chinh phương bắc rời đi, vậy thì dứt khoát hi sinh quân viễn chinh phương bắc để trọng thương địch nhân.
Có lẽ chuyện này đối với một đám quý tộc ở đây mà nói thì có chút khó chịu; nhưng đây chính là lựa chọn tốt nhất đối với Vương quốc.
Nguyên khí trọng thương, tổn thất nặng nề, từ trước tới giờ đều không phải vấn đề. Vấn đề chân chính nằm ở chỗ chỉ có một mình mình bị trọng thương nguyên khí.
Nguyên soái Campbell rất tin tưởng vào Caesar III, ông ta tin rằng dù cho thế cục có biến ảo như thế nào thì tình hình của Vương quốc vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Caesar III.
Cách cục chính trị cũ đã bị phá vỡ, vậy thì thành lập cách cục chính trị mới là được. Đối với trò chơi cân bằng quyền lực này, Caesar III chính là tuyển thủ chuyên nghiệp.
...
Sau khi cuộc họp quân sự kết thúc, tất cả các quý tộc đều trở về doanh trại của bản thân với tâm trạng nặng nề.
Muốn liều mạng, nhưng mà mọi người vẫn chưa sống đủ!
Đặc biệt là những quý tộc mang theo con cháu kiệt xuất của nhà mình tới đây còn thầm mắng bản thân: bị lợi ích làm cho mê muội tâm trí.
Nhét hết toàn bộ trứng gà ỏ vào trong một cái giỏ, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ không có người nối nghiệp.
Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, đã tới bước này rồi, mọi người cũng chỉ có thể ứng phó một cách bị động.