Người dịch: Whistle
Là bá chủ đại lục, nhân tộc có thể thất bại, nhưng tuyệt đối không thể lộ ra vẻ suy sụp. Cho dù đó chỉ là một dấu hiệu của sự suy sụp thì cũng không được.
Vương quốc Alpha bị trọng thương nguyên khí, việc cần làm tiếp theo chính là để cho quân tiếp viện ở giai đoạn đầu ra tiền tuyến.
Trên danh nghĩa thì quân số quân tiếp viện đầu tiên có ba mươi vạn, nhưng bởi vì một vài thế lực nhân tộc ở khoảng cách quá xa, nên vẫn còn có không ít viện quân đang đi trên đường.
Tổng số viện binh thực tế chỉ có khoảng chừng hai mươi lăm vạn người.
Lỡ như thú nhân vò đã mẻ không sợ rơi, bất chấp tất cả mà dốc hết toàn lực khởi xướng tiến công, vậy thì một chút binh lực này sẽ không đủ cho bọn chúng đánh.
Cho dù có cộng thêm tàn quân của Vương quốc Alpha và Công quốc Mosey thì cũng rất khó có thể ngăn cản bước tiến của thú nhân.
Một khi bị địch nhân đột phá tuyến phòng thủ, những nước nhỏ ở phía bắc vốn không thể trông cậy vào được. Căn cơ ở phương bắc của nhân tộc sẽ bị trọng thương.
Làm bá chủ của đại lục thì sao có thể không bị ghét được chứ?
Nếu như để xảy ra chuyện bi kịch này, các tộc trên đại lục chắc chắn sẽ nhặt lên kịch bản liên thủ xâm lược.
"Bá tước Francois đã vất vả rồi. Lần này Bộ Ngoại vụ đã làm rất tốt, có tin tức tốt này rồi, cho dù chiến cục trên tiền tuyến không được như ý muốn thì cũng có thể ổn định lòng người."
Trong khi nói chuyện, Caesar III còn cố ý liền nhìn quần thần một mắt.
Quốc vương có lòng dạ rộng lượng, nhưng mà Quốc vương cũng có ranh giới cuối cùng. Bị đám đại quý tộc trong Vương quốc ép phải thoái vị, cho dù ông ta có rộng lượng đến đâu thì cũng sẽ ghi nhớ món nợ này.
Đặc biệt là loại hùng chủ như Caesar III thì lại càng coi trọng quyền uy của mình.
Ông ta vốn cho rằng mình đã áp đảo quần thần, vẫn luôn chưởng khống được Vương quốc, nhưng hiện thực là vả cho ông ta một cái tát.
Khi đám đại quý tộc này thống nhất lập trường, kẻ là Quốc vương như ông ta chẳng là cái đinh gì. Cho dù thủ đoạn chính trị có lợi hại hơn nữa thì cũng không chịu nổi quần thần thông đồng cấu kết với nhau.
Bên ngoài thì Caesar III lựa chọn biết nghe lời phải, nhưng trong thâm tâm thì lại xuất hiện một cảm giác nguy cơ nồng nặc không thể nguôi ngoai.
Quần thần thử liên thủ đã nếm được ngon ngọt, ai có thể cam đoan là sẽ không có lần sau chứ?
Mặc dù mọi người không biết ý nghĩ trong nội tâm của Caesar III, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn cúi đầu.
Theo lý mà nói, việc liên thủ cướp quyền của Quốc vương là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng lại không có người nào có thể áp dụng vào trong thực tế.
Trong nội bộ của tập đoàn quý tộc cũng có mâu thuẫn trùng điệp, đặc biệt là gặp được vị Quốc vương am hiểu đào hố chôn bom như Caesar III, đám quý tộc của Vương quốc Alpha lập tức bị phân hoá thành nhiều nhóm lợi ích nhỏ.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc hòa giải giữa Gia tộc Koslow của Hudson và gia tộc Locknard là đã không thể nào làm được rồi.
Mặc dù trong giới quý tộc của Vương quốc không nhiều những gia tộc có thù truyền kiếp như thế này, nhưng những gia tộc trở mặt vì lợi ích thì lại có không ít.
Nhiều khi, không phải mọi người muốn hòa hoãn quan hệ là có thể hòa hoãn được.
Mặt mũi là một vấn đề, tín nhiệm là vấn đề lớn hơn, lợi ích lại là càng nan đề không có lời giải.
"Báo!"
"Báo!"
Giọng nói phát ra từ bên ngoài điện đã phá vỡ bầu không khí khẩn trương bên trong đại điện, cũng điều động cảm xúc của mọi người một lần nữa.
"Rốt cuộc cũng tới!"
Đám người âm thầm thở dài một hơi, mặc kệ kết quả cuối cùng có như thế nào, ít nhất là vẫn tốt hơn là phải chịu dày vò như vậy.
"Tiền tuyến cấp báo, trải qua một ngày cả đêm hỗn chiến, quân viễn chinh phương bắc đã đột phá được vòng vây đầu tiên của địch nhân.”
“Nhưng lại bị tổn thất thảm trọng, rất nhiều quân đội đã bị đánh tan, trước mắt vô pháp thống kê con số thương vong.”
“Đặc biệt là các sĩ quan cao tầng bị thiệt hại càng nghiêm trọng hơn, có rất nhiều tướng lĩnh cấp cao của Vương quốc, bao gồm cả Nguyên soái Campbell, đã bỏ mạng..."
Chưa nói được hết lời, tên lính liên lạc này đã lăn ra té xỉu, lúc này mọi người mới phát hiện ra là trên lưng của người này còn đang cắm một mũi tên.
"Taryn, mau ra tay cứu người!"
Để Tổng giám mục của Vương quốc ra tay cứu chữa cho một tên binh sĩ truyền tin cũng là một việc làm phá kỷ lục.
Nhưng vào những thời khắc mấu chốt này, Caesar III cũng không thèm đoái hoài tới nhiều quy củ như vậy nữa.
Muốn truyền tin trong vòng vây phong tỏa của thú nhân cũng không phải là một việc dễ dàng.
Cho dù có phái Kỵ binh Griffin ra đó thì cũng là cửu tử nhất sinh.
Sau khi tiến lên kiểm tra một phen, Tổng giám mục Taryn thi triển một chiêu Thánh Quang thuật, sau đó lại khẽ lắc đầu nói: "Cơ thể của người này hiện giờ đang rất yếu, không thích hợp cưỡng ép trị liệu, nếu không sẽ bị tổn thất rất nhiều tuổi thọ.”
“Thần đã giúp y ổn định thương thế rồi, mang y xuống nghỉ ngơi trước đi! Có lẽ là phải qua mấy giờ nữa mới có thể tỉnh lại."
Hiển nhiên đây không phải là kết quả mà mọi người muốn. So với sự sống chết của một tên Kỵ binh Griffin, cái mà bọn họ muốn biết hơn chính là tin tức của tiền tuyến.
Nhưng dường như Tổng giám mục Taryn hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt tha thiết của đám người này. Hoặc là nói đã cảm nhận được nhưng lại ra vẻ không biết.
Người khác muốn thế nào, ông ta không xen vào, Taryn chỉ duy trì bản tâm của chính mình.
Cũng chính nhờ vào bản tâm này nên ông ta mới trở thành Tổng giám mục của Vương quốc.
Nếu như ông ta cũng giống như đám đại quý tộc trong nước thì Caesar III cũng không dám đẩy ông ta thượng vị.
"Mang y xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Caesar III nói với vẻ không hăng hái lắm.
Hiện giờ trong đầu ông ta đều là hình ảnh chiến tử của Nguyên soái Campbell.