Người dịch: Whistle
Không còn nghi ngờ gì nữa, Pierce không tin là Hudson sẽ đến cứu viện mình. Chuyện hố đồng đội trên chiến trường cũng không chỉ xảy ra một hai lần trong quân đội Vương quốc.
Nếu như thật yên tại chỗ cố thủ chờ cứu viện, lỡ như Hudson giở trò, cố ý mang theo quân đội đi chệch hướng một chút xíu, không đến được địa điểm dự định trong thời gian đã định cũng là chuyện bình thường.
Việc lạc đường ở một nơi xa lạ như vậy thật sự là quá bình thường. Hậu quả nghiêm trọng nhất chỉ đơn giản là đổ hết trách nhiệm lên người một binh sĩ đã "chiến tử" nào đó.
Biết rõ Hudson có thể sẽ mang đội ngũ đi chệch hướng, Bá tước Pierce quyết định sẽ phụ trợ cho hắn. Trải qua một hồi phân tích, lão ta quả quyết lựa chọn một con đường có khả năng gặp nhau ở giữa đường cao nhất.
Hết cách rồi, cho dù lão ta có chướng mắt Hudson như thế nào. Trước khi không gặp được những đội viện binh khác của vương quốc, đội ngũ này chính là cọng cỏ cứu mạng của bọn họ.
Chỉ cần dẫn đại quân thú nhân đến trước mặt quân biên phòng, lúc đó Hudson sẽ không còn ngồi xem náo nhiệt được nữa. Nhưng Bá tước Pierce vẫn bài xích chuyện hai quân chạm mặt.
Mọi chuyện đều vì lợi ích, thân phận hiện tại của Hudson là tổng chỉ huy, tiếp quản tất cả quân đội vương quốc ở tiền tuyến.
Mặc dù quân viễn chinh phương bắc không thuộc biên chế của quân biên phòng, nhưng Hudson là chủ soái tiền tuyến, hắn có thể cưỡng ép hạ lệnh điều động bọn họ tham chiến.
Thấp hơn người khác một cái đầu, quá mức cười một tiếng là qua; Nhưng thấp hơn Hudson một cái đầu thì lại chính là một sự cố chính trị nghiêm trọng .
Chuyện này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến các quý tộc tỉnh Đông Nam sẽ nghiêng về bên nào. Ngoài sự ủng hộ của những người đáng tin ra, những người khác đều sẽ trở nên do dự, mà không phải nghiêng về phía Gia tộc Dalton một cách vô điều kiện giống như hiện giờ.
Nếu như chỉ là những chuyện phiền phức nhỏ này, Bá tước Pierce còn có thể nghĩ cách giải quyết, nhưng chuyện làm cho lão ta lo lắng nhất chính là vấn đề an toàn.
Chủ soái muốn làm khó dễ thuộc hạ thật sự là quá đơn giản. Nếu như thực lực trong tay không bị thiệt hại thì lão ta còn có thể không nể mặt Hudson, thậm chí công khai chống cự.
Tiếc là hiện giờ không được. Chỉ dựa vào một chút tàn binh ít ỏi này của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam thì sẽ không thể tranh thủ được nhiều quyền nói chuyện.
. . .
Thời gian qua mau, hai giờ thoáng cái đã qua, dựa theo ước định từ trước, đại quân cứu viện trùng trùng điệp điệp lên đường.
Là một vị chủ soái nhất ngôn cửu đỉnh, Hudson đương nhiên là sẽ tuân thủ ước định. Khác biệt nằm ở chỗ giới hạn, đại quân không ngồi lên chiến mã một đường phi nước đại, mà là đang ngồi trên những con ngựa chất lượng thấp đang ung dung tiến lên.
Vì tiết kiệm thể lực cho chiến mã, đây là chuyện mà toàn bộ đoàn kỵ binh đều phải đối mặt.
Cho dù là trong quân có rất nhiều chiến mã có huyết mạch Ma thú, sức chịu đựng và lực bộc phát đều rất mạnh, nhưng đa phần vẫn là những con chiến mã bình thường.
Và chuyện quyết định tốc độ di chuyển của đại quân lại trùng hợp nằm trên người của những con chiến mã bình thường này. Việc sử dụng ngựa kém chất lượng để hành quân cũng đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Đại quân hành động chậm chạp cũng không sao. Có thể kịp thời xuất binh cứu viện đã là thực hiện nghĩa vụ rồi.
"Ngài Bá tước, việc lớn không tốt! liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam đã mất tích."
….
"Các ngươi có chắc là mình không dẫn sai đường không?"
Hudson ra vẻ nghiêm nghị hỏi.
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn, trong tình huống mất quyền khống chế bầu trời, muốn liên tục giám sát một đội ngũ ở bên ngoài mấy chục dặm là chuyện vô cùng khó khăn.
Có thể nói là mỗi lần truyền tin đều phải trả giá bằng mạng sống của lính trinh sát. Hơi không cẩn thận, người còn chưa tới nơi đã bị Người Ưng xử lý rồi.
Đến thời điểm này, cho dù là kỵ sĩ Ma thú cũng không dám ra tới tùy ý hành động.
Số lượng cao thủ trong quân đội biên phòng của vương quốc có hạn, đồng thời mỗi một người đều có lai lịch lớn, Hudson không có năng lực sử dụng họ như những tiểu binh được.
Mất đi tin tức của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam là chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ cần Bá tước Pierce không cố thủ tại chỗ thì tình huống này chắc chắn sẽ xảy ra.
Tính toán thời gian, từ phát ra thông báo đến bây giờ, khoảng cách trung gian cũng chỉ hơn ba bốn tiếng, dù muốn bỏ trốn thì tối đa cũng chỉ đi được ba bốn mươi dặm.
Nếu như bây giờ phái người đi tìm cũng sẽ nhanh chóng tìm được thôi.
Hudson không phái người ra ngoài tìm kiếm ngay lập tức, ngược lại còn hỏi thăm thủ hạ có phải là đang mang sai đường không. Hiển nhiên là tâm tư cứu viện liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam của hắn cũng không mãnh liệt như vẻ bề ngoài.
"Ngài Bá tước, chúng tôi có thể khẳng định chắc chắn là bọn họ ở chỗ này! Ngài xem, những dấu chân bên hồ kia cũng có thể chứng minh rằng vừa rồi đã có đại quân nghỉ ngơi.”
“Rõ ràng là chúng tôi đã thông báo với bọn họ là ở tại chỗ cố thủ chờ cứu viện rồi, nhưng không biết tại sao hiện giờ lại đột nhiên không thấy người."
Đội trưởng điều tra dẫn đường vội vàng giải thích.
Những mối ân oán của các đại quý tộc rất phức tạp, ngay cả những thành viên trong nội bộ tập đoàn quý tộc cũng không làm rõ được, càng không cần phải nói đến những tên lính quèn như bọn họ.
Chỉ cần là người lật qua sử sách liền biết là trong lịch sử đã bao nhiêu quân đội bị toàn diệt chỉ vì cố thủ và chờ viện binh.
Viện binh có đáng tin cậy hay không, điều quan trọng là phải xem nó nằm trong tay ai.
Trông cậy vào địch nhân mang theo viện binh kịp thời chạy tới cứu viện là một ý tưởng quá lý tưởng. Dựa theo mạch suy nghĩ bình thường, cách làm của Bá tước Pierce là không sai.