Người dịch: Whistle
“Trước mắt bao nhiêu người như vậy, nếu như ta tìm mượn cớ qua loa để cự tuyệt xuất binh cứu viện thì hai anh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Hơn nữa, cho dù Gia tộc Dalton thật sự xong đời thì chúng ta liền có thể nuốt hết những lợi ích mà bọn họ để lại sao?”
“Đừng có nằm mơ nữa!”
“Nội tình của Gia tộc Koslow chỉ đủ để chèo chống một nhà trung đẳng quý tộc đã là cực hạn rồi. Hiện giờ mỗi tiến lên một bước thì chúng ta đều sẽ gặp được vô số trở ngại.”
“Càng vào những lúc như thế này thì chúng ta lại càng phải cẩn thận hơn. Đặc biệt là ở trước mặt lợi ích thì lại càng phải biết khắc chế.”
“Chuyện mà những đại quý tộc khác có thể làm được không có nghĩa là bây giờ chúng ta cũng có thể làm. Chúng ta là thành viên mới gia nhập, trước khi có thể dung nhập vào trong vòng tròn và thành lập mạng lưới quan hệ của mình thì điều quan trọng nhất chính là yên phận!”
“Những thứ không nên đụng thì chúng ta nhất định không được đụng! Nếu như đụng vào, lúc đó chính là thời khắc tận thế của Gia tộc Koslow chúng ta.”
“Phải biết là từ khi Vương quốc được thành lập đến nay, vẫn chưa có một vị tiểu quý tộc nào có thể một đường leo lên trở thành một nhà đại quý tộc. Những cơn sóng gió chập trùng của đại quý tộc đều chỉ xảy ra trong nội bộ giữa các đại quý tộc.”
“Hai anh cảm thấy bọn họ sẽ hoan nghênh chúng ta gia nhập vòng tròn này sao?"
Bánh tuy lớn, nhưng tiếc là răng của Gia tộc Koslow không tốt. Muốn nuốt toàn bộ tỉnh Đông Nam chỉ với một ngụm thì quả thực là rắn nuốt voi.
Ngay cả khi liên quan quý tộc tỉnh Đông Nam đều bị tiêu diệt, lực lượng mà người ta để lại trong hang ổ cũng đã đủ để kéo theo Gia tộc Koslow làm đệm lưng rồi.
Loại "Lực lượng" này không chỉ có thực lực quân sự, mà còn bao gồm sức ảnh hưởng chính trị và quan hệ nhân mạch.
Chỉ cần chịu trả giá đắt, với quan hệ nhân mạch của những quý tộc uy tín lâu năm thì có thể dễ dàng kéo được một đống viện binh.
Những viện binh này có thể là người trong nước, cũng có có thể là người nước ngoài. Quý tộc trong Vương quốc Alpha đã bị trọng thương nguyên khí, nhưng không có nghĩa là quý tộc trong toàn bộ quốc gia loài người đều bị trọng thương.
Những cự đầu giống như Gia tộc Dalton, sức ảnh hưởng đã sớm không còn giới hạn trong Vương quốc Alpha nữa, mà còn có không ít nhân mạch ở các quốc gia khác trên đại lục.
Nếu như mạng lưới quan hệ không đủ mạnh thì không thể thực hiện thương mại hàng hải xuyên quốc gia được.
Ngay cả át chủ bài của người ta cũng chưa thăm dò rõ ràng, Hudson không dám tùy tiện động thủ. Cho dù là muốn âm thầm hạ độc thủ thì cũng chỉ có thể tiến hành trong bóng tối.
Trước khi chưa dung nhập vào trong vòng tròn của đại quý tộc, Hudson nhất định phải là một nhà quý tộc vĩ đại đức cao vọng trọng, không thể để lại nhược điểm nào cho ngoại giới.
. . .
Ven hồ Tuyết Nguyệt, liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam một đường bôn ba đến đây thì vẫn bị kỵ binh thú nhân bắt được cái đuôi.
Khoảng cách giữa song phương đã bị rút ngắn còn không đủ mười dặm, có thể nói, chỉ thú nhân xung phong một cái là có thể đuổi kịp.
Nhưng đột nhiên có hai tên kỵ binh nhân tộc từ phương xa chạy đến. Người còn chưa tới, nhưng giọng nói lại truyền trước một bước.
"Quân đội phía trước nghe đây: Chúng tôi phụng mệnh của Bá tước Hudson để thông báo cho các ngươi cố thủ tại chỗ, viện binh chẳng mấy chốc sẽ đến!"
Nghe được cái tin tức, Bá tước Pierce không hề cảm thấy nhẹ nhõm nào, ngược lại còn tràn đầy ghét bỏ.
Bộ binh trong liên quân là chạy không lại kỵ binh, "Cố thủ tại chỗ chờ cứu viện", nghe vào chẳng có sơ hở nào.
Nhưng điều kiện tiên quyết là: Song phương có thể tín nhiệm lẫn nhau.
Nhưng thứ mà song phương thiếu nhất hiện giờ lại là tín nhiệm.
Ai sẽ ngu ngốc đi cứu địch nhân của mình chứ?
Cho dù là bất đắc dĩ, nhất định phải xuất binh cứu viện, vậy thì cũng sẽ hành động tiêu cực biếng nhác.
"Ta là tổng chỉ huy liên quân tỉnh Đông Nam - Bá tước Pierce. Trước khi các ngươi xuất phát, đại quân cứu viện đã lên đường chưa?"
Sau khi Bá tước Pierce tự báo thân phận liền hỏi một câu. Tên lính liên lạc không biết hàm nghĩa trong lời nói nên đã thành thật trả lời: "Đại quân đang nghỉ ngơi, sau hai giờ nữa sẽ xuất phát."
Trong tình huống bình thường, nghỉ ngơi hai giờ sau xuất phát là chuyện bình thường.
Dù sao con người cũng không phải máy móc, trước khi đại chiến ít nhiều gì cũng phải để binh sĩ khôi phục lại trạng thái một chút. Lại không có chuyện gì khẩn cấp, bày trận cố thủ tại chỗ, kéo dài mấy giờ cũng có thể nói thông.
"Quay về nói cho Bá tước Hudson biết là bọn ta sẽ ở chỗ này chờ hắn, kêu hắn tăng tốc đi."
Bá tước Pierce nói với một nụ cười trên môi.
Chỉ là vẻ mất tự nhiên nơi khóe miệng làm cho nụ cười của lão ta trông tràn đầy sự giễu cợt. Tiếc rằng chuyện này không là thứ mà hai tên lính liên lạc có thể hiểu được.
"Ngài Bá tước tôn kính, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn lời của ngài tới cho Bá tước Hudson."
Nói xong, hai người liền không có chút nào do dự trực tiếp phóng ngựa rời đi.
Bá tước Pierce nhìn hai người lính liên lạc biến mất ở chân trời, quay đầu nhìn thoáng qua đám sĩ quan quý tộc ở sau lưng rồi nói: "Các ngươi cũng đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi rồi.”
“Viện binh còn đang nghỉ ngơi, sau hai giờ nữa mới xuất phát. Xét đến khoảng cách giữa đôi bên, nhanh nhất là ba tiếng thì chúng ta có thể gặp nhau.”
“Vì rút ngắn thời gian gặp mặt, chúng ta cũng không thể ở đây chờ đợi. Truyền lệnh xuống, để đại quân tăng tốc độ tiến lên, mau chóng tụ hợp với viện binh!"
Ngoài miệng thì nói là tụ hợp, nhưng quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra con đường mà Bá tước Pierce lựa chọn lại có "một chút xíu" sai lầm với hướng mà lính liên lạc rời đi.
Phương hướng là thứ mà chỉ cần sai "một chút xíu" thì khoảng cách sau này sẽ sai "cả đống xíu".