Người dịch: Whistle
Lời nói của Thomas lập tức làm cho các quan quân Lang Nhân tộc ở hiện giờ cảm thấy khó chịu. Lúc nào Behemoth quân đoàn, cũng đã trở thành tính toán đơn vị?
"Đừng có loạn vuốt mông ngựa, ho dù ai là người chỉ huy, muốn nuốt hết địch nhân thì cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn.”
“Đừng quên, hiện giờ binh lực trong tay vị Bá tước Hudson kia đã không còn là ba vạn kỵ binh như lúc đầu nữa, mà còn có không ít quân tinh nhuệ của Vương quốc Alpha mà hắn ta thu nạp được.”
“Có lẽ khi đại chiến bộc phát, binh lực trong tay địch nhân đã đột phá mười vạn rồi. Có thể dùng một quân đoàn kỵ binh Behemoth để đổi lấy nhiều địch nhân như vậy là đã không dễ rồi."
Mặc dù Daniel rất kiêu ngạo, nhưng khi phải đối mặt với hiện thực thì lại vô cùng tỉnh táo.
Đều là quân chủ lực thú nhân, nhưng cũng phân chia thành đủ loại khác nhau. Sức chiến đấu của một quân đoàn kỵ binh Behemoth tương đương với hai quân đoàn kỵ binh của Ngân Nguyệt Lang tộc.
Nếu như biết cách sử dụng, trên chiến trường có thể phát huy ra được uy lực gấp mười quân đoàn kỵ binh bình thường của nhân tộc.
Đương nhiên, đây chỉ là số lượng trên lý thuyết. Nếu như thật sự liều mạng trực diện, kỵ binh Behemoth sẽ không đánh lại mười quân đoàn kỵ binh của nhân tộc.
Có lẽ kỵ binh Behemoth bình thường có thể lấy một địch mười, nhưng trong quân đoàn kỵ binh nhân tộc còn có rất nhiều sĩ quan quý tộc, sức chiến đấu của những người này không hề yếu hơn bọn hắn.
Ngay cả những tên hộ vệ ở bên cạnh quý tộc cũng đã có sức chiến đấu tầm đó rồi, nếu như solo thì cũng sẽ không yếu hơn kỵ binh Behemoth.
Trong bối cảnh như vậy, ngay cả người luôn sát phạt quả quyết như Công tước Daniel cũng sẽ chần chừ trong việc có nên xuất binh tiêu diệt địch nhân hay không.
Vì tiêu diệt đại quân cứu viện của địch nhân mà hy sinh hai quân đoàn chủ lực của nhà mình, thậm chí là nhiều hơn nữa, liệu có đáng không?
"Phái người đi hỏi thăm Hầu tước Usukh và Thân vương Butzweig xem bọn họ có hứng thú để liên minh làm một vố lớn không.”
“Toàn diệt viện binh của địch nhân, cướp đoạt tuyến phòng thủ, lại vòng qua cứ điểm thành lũy rồi tiến thẳng một mạch vào hủy diệt Vương quốc Alpha!"
Vừa dứt lời, các quan quân Lang nhân tộc ở sau lưng gã đều bị dọa cho sững sờ. Khẩu vị của chủ soái nhà mình không phải lớn một cách bình thường đâu.
Toàn bộ kế hoạch đều là tầng tầng lớp lớp, bất kỳ một phân đoạn nào xảy ra bất trắc cũng có thể làm cho đại quân bị tổn thất nặng nề.
Nếu như trận này đánh thua, Đế quốc Thú Nhân sẽ thật sự xong đời. Sau khi thiệt hại hết đoàn kỵ binh có tính cơ động cao này, trong cuộc chiến sau đó, bọn hắn chỉ có thể rơi vào thế bị động.
"Công tước, kế hoạch này liên lụy quá lớn, có cần phải báo lên Hoàng đình trước không?"
Thomas thấp thỏm khuyên.
"Sợ cái gì, hai gã hèn nhát là Usukh và Butzweig chưa chắc có gan đáp ứng. Nếu như báo cáo lên hoàng đình, vậy thì càng đừng nghĩ đến việc thông qua!”
“Tình thế đã xấu đến mức độ này rồi, nếu như còn không dám cược, đợi khi đại quân của Liên minh nhân tộc đánh tới, muốn đánh cược cũng không cơ hội.”
“Chẳng lẽ các ngươi còn đang nghĩ rằng chúng ta có cơ hội thắng được nhân tộc trong những cuộc chiến tiến hành theo từng giai đoạn sao?"
Công tước Daniel giễu cợt nói.
Theo gã ta thấy, ngay từ đầu thì việc phát động cuộc chiến này đã là một việc sai lầm rồi. Xuôi nam với quy mô nhỏ, đoạt một chút đồ vật về thì không sao. Nhưng xâm lấn toàn diện phía nam và khiêu khích Nhân tộc lại là nét bút hỏng lớn nhất.
Nhân tộc có thể trở thành "bá chủ đại lục" đều nhờ vào nam chinh bắc chiến một đường đánh ra được, cũng không phải như những gì được ghi chép lại trong Đế quốc Thú Nhân —— chiếm tiện nghi.
Nếu như tiện nghi dễ chiếm như vậy, trên đại lục này có nhiều chủng tộc như thế, thì tại sao không đi nhặt, mà nhất định phải để lại cơ hội cho Nhân tộc?
Cho dù thật sự muốn khiêu chiến bá chủ thì ít nhất cũng phải kéo theo một vài đồng minh để làm một trận, solo như bây giờ thì đánh kiểu gì?
...
Màn đêm buông xuống, thú nhân cũng dừng việc truy sát, liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam cũng có cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Quý tộc phương nam chính là một trong những đối tượng trọng điểm bị đại quân thú nhân truy sát, một đường phá vây cho tới bây giờ, lúc đầu có tám vạn quân đến bảy vạn, sáu vạn, năm vạn... Vẫn luôn giảm xuống đến bây giờ chỉ còn hơn năm ngàn người.
Phải biết là buổi sáng bọn họ vẫn còn hơn 9000 người. Nhưng chỉ trong một ngày, quân số đã giảm hơn 4000 người.
Nhiều quân đội như vậy đương nhiên là không có khả năng chiến tử toàn bộ, nhưng bọn họ còn bị địch nhân truy sát trên đại thảo nguyên mênh mông, cho nên không thể thu hồi được!
Trong đội quân hơn năm ngàn người này, chỉ tính riêng con em quý tộc thì đã có hơn 1000 người rồi. Nếu như lại liều mạng với địch nhân thêm mấy lần nữa, không chừng sẽ biến thành một đội ngũ chỉ gồm toàn sĩ quan quý tộc
Những người còn sót lại đương nhiên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nhưng muốn trông cậy vào bọn họ có thể làm một chút gì đó thì cũng không cần phải ảo tưởng nữa.
Toàn bộ đội quân đều đã mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, nếu không phải mọi người không có lựa chọn nào khác, thoát ly đại bộ đội lại càng nguy hiểm hơn, sợ là cũng đã sớm sụp đổ rồi.
Sắc mặt của Bá tước Pierce trông rất khó coi, lão ta vừa nhận được tin tức, viện quân do Hudson thống đã đến địa điểm ước định vào mấy giờ trước.
Nhưng bởi vì một mệnh lệnh của lão ta mà làm cho khoảng cách giữa song phương lại bị kéo ra, bỏ lỡ cơ hội tụ hợp với viện quân.
May mắn là Pierce đã đổi binh sĩ phụ trách điều tra thành người một nhà, cho nên mới tạm thời ém nhẹm được tin tức này.