Người dịch: Whistle
Nhưng mà giấy thì làm sao gói được lửa, sớm muộn gì thì phần những quý tộc khác cũng sẽ biết được phần "tin tức tốt" này.
Có thể hình dung ra ngày mà cảm xúc của mỗi người bùng nổ thì sẽ bao nhiêu lời chỉ trích hướng về phía lão ta.
Khả năng cao là những quý tộc trong tỉnh bị tổn thất nặng nề sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu ông ta. Vào lúc trời tối người yên, Bá tước Pierce vẫn còn đang tính cách để giải quyết hậu quả.
Hudson làm việc giọt nước không lọt, lão ta vốn còn nghĩ là sẽ dùng việc "thấy chết không cứu" để làm chỗ đột phá, kết quả hiện giờ đã không có cơ hội.
Lần này lão ta không chỉ không hố được địch nhân, mà còn hại bản thân mình bị gán cho cái mác "tiểu nhân ", quả thực là cầm lên tảng đá đập đập chân mình.
Trải qua một đợt giày vò này, Gia tộc Koslow quật khởi sau chiến tranh là chuyện gần như đã được định đoạt. Chỉ cần nghĩ tới việc trong hậu hoa viên nhà mình xuất hiện một đối thủ cạnh tranh thôi là Bá tước Pierce liền thầm mắng mình ngu xuẩn.
Lúc trước chỉ nghĩ đến việc chèn ép quý tộc Bắc Cương, không cho đám người kia cơ hội đứng vững gót chân, mà lại xem nhẹ một con giao long đang ẩn núp chờ thời như Hudson.
Nghĩ đến đây, Bá tước Pierce lại càng hối hận hơn..
Biết rằng Hudson có năng lực rất mạnh, vậy mà lại không tiến hành ước thúc loại uy hiếp tiềm tàng này, còn đưa ra ngoài để người ta tự do phát huy, không phải là đang tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Hiện giờ người ta đã là "Phi long tại thiên", dù có muốn chèn ép thì cũng không còn đơn giản như lúc trước nữa.
Vắt hết dịch não, đủ loại đối sách đều lóe lên trong đầu Bá tước Pierce, nhưng lão ta chẳng tìm được một biện pháp tốt nào.
Gia tộc Dalton đã bị trọng thương nguyên khí, mặc dù thực lực tổng hợp vẫn có thể nghiền ép Gia tộc Koslow mới phát triển, nhưng đã mất đi ưu thế tuyệt đối về mặt quân sự.
Nắm đấm không phải rất cứng, rất nhiều sách lược có thể kích động mâu thuẫn lại không thể sử dụng.
Khác với phe khiêu chiến là Gia tộc Koslow, phe thủ lôi đài như Gia tộc Dalton phải đối mặt với rất nhiều địch nhân.
Nếu như liều mạng lưỡng bại câu thương với Gia tộc Koslow thì sẽ rất dễ bị phe thứ ba ngư ông đắc lợi.
Điều duy nhất có thể cậy vào chính là Gia tộc Koslow không đủ nội tình, là một nhân tài mới nổi, vừa gia nhập vòng tròn, Hudson nhất định phải cẩn thận chặt chẽ. Lúc làm việc chắc chắn phải để lại một đường, phải tranh thủ cho bản thân một danh tiếng tốt.
Nghĩ tới đây, Bá tước Pierce liền thầm mắng mình ngu xuẩn. Điểm trọng yếu như vậy mà lại bị bản thân xem nhẹ.
Nhưng chuyện này không có gì mà phải ảo não, nếu như có thể quay ngược thời gian thì khả năng cao là lão ta vẫn sẽ làm như vậy.
Thật sự là quá không lý trí khi đặt cược an nguy của đại quân vào sự liêm sỉ của đối phương.
Vấn đề bây giờ là: Có nên đi qua tụ hợp với Hudson hay không.
Đã lỡ hẹn với đối phương một lần rồi, sau này cho dù người ta có thấy chết không cứu thì dư luận cũng sẽ chẳng khiển trách gì.
Thế cục hiện giờ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Bá tước Pierce nữa rồi.
Mang theo quân đội áp sát thì không chỉ mất sạch mặt mũi, mà còn đắc tội với một đám người nữa.
Tiếp tục liều chết cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Không có viện binh, chỉ dựa vào một ít tàn binh bại tướng trong tay mà muốn thoát khỏi cuộc truy sát của thú nhân thì thực sự là quá khó. Nếu như không may, thậm chí còn có nguy cơ toàn quân bị diệt.
……
"Cái gì, viện quân tới rồi?"
Hudson hỏi lại với vẻ mặt khó tin.
Viện quân của liên minh nhân tộc lề mà lề mề ở trong Công quốc Mosey gần hai tháng mà cũng không thấy có động tĩnh gì. Bây giờ đột nhiên đến tiền tuyến nhanh như vậy, muốn làm cho mọi người không ngạc nhiên cũng khó.
Thực ra cái “nhanh” này cũng chỉ là tương đối thôi. Khi Hudson còn đang trên đường chạy ra Bắc Cương thì bọn họ đã xuất phát rồi.
Một đường lề mà lề mề đến Pháo đài August thì ngừng lại. Thẳng đến khi quân viễn chinh phương bắc quyết định phá vây, bọn họ mới tiếp tục triển khai hành động.
Tính toán khoảng cách thì lúc này bọn họ đến được Tử Kinh quan cũng chỉ có thể xem như tốc độ hành quân bình thường.
"Đúng vậy, ngài Bá tước. Phần văn thư này là do quân phòng thủ của Tử Kinh quan giao cho ngài, còn lại là văn thư của các đội viện quân của liên minh nhân tộc gửi tới."
Sau khi nhận được một chồng văn thư dày cộm từ tay của tên lính trinh sát, Hudson liền tức giận đến muốn chửi thề.
Đám quan liêu trong Hội nghị Liên minh nhân tộc lại không hề phong chức cho một vị tổng tư lệnh nào, toàn bộ viện quân đều là tự làm theo ý mình.
Bây giờ thì hắn đã hiểu lý do tại sao Đế quốc Thú Nhân lại có thể tồn tại được đến ngày nay rồi.
Nếu như Liên minh nhân tộc tiếp tục chơi như vậy, có thể hủy diệt được Đế quốc Thú Nhân mới là lạ.
Những thế lực lớn nhỏ trong liên minh cộng lại cũng có hơn một trăm nhà, chỉ riêng việc điều phối quan hệ nội bộ thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy ngạt thở rồi.
Không có một vị quan chỉ huy thống nhất, mạnh ai người nấy đánh, có thể đánh đuổi được thú nhân chẳng qua chỉ nhờ vào lực lượng nghiền ép.
Tức giận cũng không có ý nghĩa gì, văn thư thì vẫn muốn xem. Đây đều là những công văn chính thức, mỗi một phần văn thư đều đại diện cho một phương thế lực.
Sau khi quét mắt nhìn qua số công văn này một lần, sự kiên nhẫn của Hudson cũng bị tiêu hao sạch sẽ.
Chỉ cần nhìn thấy đống văn thư chồng chất trước mắt là hắn biết nhiệm vụ lớn nhất tiếp theo không phải là đánh trận, mà là điều phối các đội viện quân của Liên minh nhân tộc.
Đích thân hồi âm là chuyện không thể nào, hơn một trăm bức thư, nếu muốn viết hết thì chắc là tối nay hắn khỏi cần ngủ nữa.
"Mấy người các ngươi đã đi một quãng đường dài như vậy, nên đi xuống nghỉ ngơi trước đi! Tom, triệu tập các sĩ quan quý tộc trong quân từ Tử tước trở lên tới nghị sự."