Người dịch: Whistle
Ánh nắng, thảo nguyên, nước hồ sóng biếc dập dờn. Tại một vùng đất đẹp như tranh vẽ này, hai đội quân cuối cùng cũng đã gặp mặt nhau.
Nhìn xem đám người quen biết cũ đang bước tới, Hudson tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Không phải là hắn muốn cười trên nỗi đau của người khác, mà là khi nhìn thấy các đối thủ cạnh tranh chật vật như vậy, hắn thật sự không nhịn được.
"Đồng hương gặp nhau, hai mắt lưng tròng."
Từ trong đôi mắt ướt át của đại đa số người, Hudson đọc ra nỗi nhớ quê nhà. Đây thực sự là nỗi nhớ quê nhà, bọn họ đang nghĩ là —— sau khi về nhà thì nên làm gì.
Khi xuất phát từ tỉnh Đông Nam, bọn họ tập kết được mười mấy vạn quân, đến khi hai quân gặp mặt thì chỉ còn lại hơn 1000 người cuối cùng, quả thực là quá thảm.
Nói đúng ra là còn khoảng hơn 3000 người. Trên đường tới đây, Hudson đã thu nạp được không ít bại binh của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam .
Nếu như tình huống này tiếp tục kéo dài, có lẽ sau này sẽ còn có thể nhặt thêm mấy ngàn người nữa. Quả thật là tài liệu giảng dạy phản diện của câu nói kinh điển: cửu tử nhất sinh.
Nếu như trước đó không phán đoán sai lầm thì hai ngày trước đã gặp được Hudson rồi, có lẽ tổng binh lực của liên quân quý tộc tỉnh Đông Nam tổng cũng sẽ có hơn 1 vạn.
Những người đầu tiên bị đào thải trên chiến trường chính là những nông nô binh có thể lực kém và chưa được huấn luyện đầy đủ, nhưng kẻ có thể kiên trì đến bây giờ đều là quân tinh nhuệ của các gia tộc, tổn thất một người đều làm cho bọn họ cảm thấy đau lòng, chứ đừng là nói tổn thất nhiều như hiện giờ.
"Ngài tổng đốc, các vị một đường bôn ba tới đây, chắc là không ngủ ngon được ngày nào.”
“Trong quân đã chuẩn bị xong doanh trại, tất cả vật dụng đều đang ở trong trướng bồng, mọi người đi rửa mặt và nghỉ ngơi trước đi!"
Hudson cười ha hả nói.
Hắn không có đang chế giễu, mà là từ trên vô số đôi mắt thâm quầng của mọi người cũng có thể thấy được những quý tộc này đã không được nghỉ ngơi đầy đủ trong khoảng thời gian gần đây.
Hiện giờ đã an toàn rồi, đương nhiên là phải đánh một giấc thật ngon. Hudson là hiểu chuyện, đương nhiên là sẽ không bày yến tiệc hoan nghênh để phá hư phong cảnh.
Thực ra, mặc kệ là đi tiếp ứng cho đội liên quân quý tộc nào thì hắn cũng chưa từng bày yến hội.
Chủ yếu là vì công việc trong tay quá bận rộn, ngay cả thời gian để tạo mối quan hệ cũng không có, càng đừng nói đến chuyện tổ chức yến hội.
Hắn chỉ đi gặp những đại quý tộc để lộ mặt làm quen, còn đám trung tiểu quý tộc kia có lẽ ngay cả mặt của Hudson đều không nhìn thấy.
Hết cách rồi, hiện giờ trong quân cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu quý tộc.
Công, Hầu, Bá tước đều có một đống lớn, thậm chí ngay cả vương thất Thân vương cũng có hai vị.
Thực ra loại vương thất Thân vương này cũng chỉ được phần thanh danh bên ngoài mà thôi, thực tế chẳng có giá trị gì. Nếu xét về thực quyền thì còn chẳng bằng một vị Bá tước đất phong.
Bọn họ xuất hiện ở trong quân có ý nghĩa về mặt chính trị hơn là ý nghĩa về mặt quân sự. Đối với binh lính bình thường thì đúng là có kích thích không nhỏ, nhưng ở trong mắt của các đại quý tộc thì chẳng tính là gì.
Tước vị cao chỉ đại diện cho địa vị tôn quý, người thực sự chân chính có thể đại diện cho vương thất nắm giữ thực quyền chỉ là Nguyên soái Campbell đã chiến tử trước đó.
Nếu như Nguyên soái Campbell không xảy ra bất trắc mà nói, đợi sau khi chiến tranh lần này kết thúc, khả năng cao là sẽ được Caesar III truy phong thành Đại công tước, hoặc là Thân vương.
Thẳng thắn mà nói, Hudson thật sự rất bội phục Caesar III. Từ khi ông ta kế vị, lúc đầu suýt chút nữa trở thành bù nhìn cho đám đại quý tộc trong nước, nhưng mà ông ta vẫn có thể lật bàn được.
Tể tướng là thành viên của vương thất, Bộ trưởng Bộ Quân vụ cũng là thành viên của vương thất, lại thêm thủ lĩnh trong quân Nguyên soái Campbell vừa mất, trong số những thành viên chủ chốt cốt lõi của vương quốc thì các thành viên của vương thất đã chiếm ⅓ số ghế.
Quả thực là một cái tam giác sắt, người có thể khống chế được ba vị trí cốt lõi này, về mặt cơ bản thì đã có thể khống chế cả triều đình.
Hudson mơ hồ cảm thấy dường như mình đã chơi đùa hơi quá trớn rồi. Đối với thượng vị giả mà nói, lòng trung thành còn quan trọng hơn năng lực.
Không phải là thân tín dòng chính mà muốn giành vị trí đứng đầu trong quân đội thì chẳng khác nào đang muốn bị đánh.
May mắn là quân chủ nơi này không ôm hết toàn bộ quyền lực như ở phương đông, nếu không, vận mệnh sau chiến tranh của một vị thống soái phạm vào kỵ húy trong quân như hắn khả năng cao là sẽ bị "qua cầu rút ván" .
Biết thì biết vậy, nhưng hắn sẽ không buông ra những chỗ tốt mà minh đã lấy được. Cùng lắm là sau khi chiến tranh kết thúc thì từ chức trở về đất phong, không ở lại vương đô để chướng mắt thêm thôi.
Đây cũng là thao tác bình thường của các đại quý tộc. Nếu như không được Quốc vương hoan nghênh thì cứ dứt khoát không qua lại với nhau cả đời là được. Chỉ cần còn ở trong quy tắc trò chơi thì sẽ không có chuyện thất bại.
Ngũ Đại Gia Tộc Bắc Cương chính là ví dụ tốt nhất. Mặc dù Caesar III hận đến mức không thể diệt trừ bọn hắn cho thống khoái, nhưng cuối cùng ông ta chỉ có thể tiến hành chèn ép về mặt chính trị.
So ra mà nói, Ngũ Đại Gia Tộc lại khá bị động, cần sự ủng hộ của Vương quốc mới có thể bảo vệ được lãnh địa của nhà mình, nhất định phải tham gia hoạt động chính trị trong nước.
Còn các lãnh chúa phương nam như Hudson lại rất ít phụ thuộc vào vương quốc, cho nên không cần phải nhúng tay vào chính quyền trung ương.
Sau khi đưa ra quyết định không tham gia phát triển trong chính quyền trung ương, Hudson cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.