Người dịch: Whistle
Trên danh nghĩa mọi người đang hiệp đồng tác chiến, nhưng trên thực tế vẫn là mạnh ai nấy đánh. Chỉ khi gặp được quân chủ lực thú nhân thì mọi người mới cần phải hợp tác.
Nửa đêm, Hội nghị liên quân vẫn còn tranh cãi không ngừng.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì dù có nói gì Hudson cũng không tin rằng đại quân đã xuất chinh rồi mà bây giờ bọn họ vẫn còn đang thảo luận xem nên đánh như thế nào, bắt đầu đánh từ đâu.
Đây là di chứng của mức độ tự chủ cao, có hơn một trăm đại diện của các thế lực nhân tộc thì sẽ có hơn một trăm loại suy nghĩ.
Các thế lực vừa và nhỏ thì còn dễ nói, chỉ tuyên bố ý kiến một lần, đánh bóng cảm giác tồn tại của chính họ là xong. Hầu hết thời gian đều đóng vai cỏ đầu tường.
Phiền phức nhất vẫn là đám thế lực lớn, Hudson đã được chứng kiến cảnh Giáo Đình và một số vương quốc lớn không ngừng cãi qua cãi lại, không bên nào thuyết phục được bên nào.
Hắn là đại biểu của Vương quốc Alpha, theo lý cũng nên tham gia vào cuộc thảo luận này, nhưng Hudson đã quen với việc cá ướp muối rồi, và không có hứng thú với loại chuyện cãi lộn này.
Dù có đầy đủ đạo lý thì lại như thế nào?
Người khác không đồng ý thì vẫn là không đồng ý thôi.
Cũng không thể cưỡng ép người ta công nhận ý kiến của mình được!
Không thuyết phục được các bên, nắm đấm lại không đủ cứng để làm cho người ta khuất phục, cãi nhau chỉ đang làm lãng phí thời gian mà thôi.
"Các vị, thời gian đã không còn sớm nữa. Nếu cứ tiếp tục tranh chấp về vấn đề lộ tuyến xuất binh thì chẳng khác nào người mình đang người mình!”
“Hiện giờ chúng ta vẫn nên thảo luận về vấn đề hậu cần trước đi. Toàn bộ liên quân cộng lại có chừng hơn một triệu đại quân, trong đó còn bao gồm hai mươi vạn kỵ binh, số lượng vật tư tiêu hao mỗi ngày đều là một con số thiên văn.”
“Chỉ dựa vào thu hoạch trên tiền tuyến sợ là còn không đủ một nửa nhu cầu vật tư. Ta đề nghị..."
Không đợi Hudson nói hết lời, Blake liền mở miệng ngắt lời, nói: "Không cần đề nghị, cứ dựa theo ý của ngươi để xử lý đi, chuyện vật tư hậu cần sẽ do quân đội của Vương quốc Alpha phụ trách.”
“Nếu như cảm thấy binh lực không đủ thì tính thêm cả quân đội của Công quốc Mosey và Vương quốc Warhammer vào. Nhiều nhân thủ như vậy chắc là đủ để thỏa mãn công việc hậu cần rồi chứ?"
Mặc dù lời này không có lực sát thương gì, nhưng lại rất nhục nhã.
Nghe xong lời mà Blake nói, sắc mặt của Hudson lập tức trầm xuống.
Mặc dù đúng là sức chiến đấu của quân đội Vương quốc Alpha xếp gần như hạng chót trong hàng ngũ liên quân, nhưng cũng không cần thiết phải nói ra một cách trực tiếp như vậy!
Ngoài mấy chục vạn quân đoàn pháp hôi được xem là vướng chân bận cẳng ra thì số quân đội còn lại của vương quốc vẫn có thể chiến đấu được.
Nếu như trong cuộc chiến trước đó vương quốc không bị tổn thất nặng nề thì Hudson đã chửi thẳng mặt gã rồi. Còn hiện giờ sao, quên đi vậy!
Chiến tranh tiến hành đến hiện tại, Vương quốc Alpha đã bị thiệt hại hơn 60% thực lực quân sự, không còn đủ sức để tranh phong với Giáo Đình nữa.
"Bá tước Hudson không nên tức giận. Cái miệng của đoàn trưởng Blake là thối như vậy, đừng chấp nhặt với gã làm gì.”
“Về phần vấn đề hậu cần của đại quân, cứ dựa theo thông lệ dĩ vãng là do quý quốc dẫn đầu tổ chức, lần này cũng không ngoại lệ.”
“Nếu như có cần cái gì thì có thể nói với chúng tôi. Nếu như có thể, mọi người nhất định sẽ phối hợp."
Hầu tước Sunil cười ha hả nói.
Nhìn có vẻ như đang khuyên, nhưng kì thực là đang đổ thêm dầu vào lửa. Đáng tiếc Hudson chỉ có cơ thể trẻ tuổi, mà nội tâm thì lại thiên chùy bách luyện, đã từng bị xã hội đánh đập.
Hiện giờ nhảy ra cãi nhau với Giáo Đình, cho dù có thể đánh thắng thì lại được cái gì?
Người làm chủ nhà như hắn chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi nhiệm vụ vận chuyển lương thảo này rồi. Mặc dù cái miệng của Blake thối một chút, nhưng những lời mà gã nói lại phù hợp với nhu cầu lợi ích của các bên.
Người ta cực cực khổ khổ chạy xa như vậy tới đây, cũng không thể toi công bận rộn được. Không chặt một vài tên thú nhân thì làm sao có thể trở về chém gió được chứ?
Nếu như có thể thuận tiện phát tài một chút thì càng tốt hơn. Dù sao cũng là một Đế quốc, dù có nghèo đến đâu thì cũng sẽ có một chút chất béo.
Để kích thích tính tích cực của các binh sĩ, khi liên quân ra đến tiền tuyến, trong quân đã lan truyền tin đồn về cuộc sống xa hoa lãng phí của các quý tộc trong Đế quốc Thú Nhân, bọn chúng đã cướp được bao nhiêu tiền tài và vật tư trong cuộc chiến lần này.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, tiến công Đế quốc Thú Nhân hiện giờ quả thực giống như là đi phát tài.
Đây cũng không hoàn toàn là lời đồn, bởi vì sản vật của hai tộc khác nhau, rất nhiều đồ vật bình dân trong Đế quốc Thú Nhân lại là thứ có giá trị liên thành trong nhân tộc.
Hudson chỉ đang lén lút đổ thêm dầu trong lúc lửa cháy, cố tình phóng đại tài phú của Ngũ Đại Hoàng tộc thú nhân, phóng đại lòng tham của mọi người.
Đều là bị ép phải như vậy, nếu như hắn không tung những tin đồn này thì sẽ không có cách nào nâng cao tính tích cực của liên quân!
Còn về sau này có bị lộ ra vấn đề hay không, vậy thì cũng phải chờ liên quân công phá được Hoàng đình thú nhân thì mới biết được. Hudson chưa bao giờ từng nói là những bộ lạc bình thường cũng có của cải phong phú.
"Mời Hầu tước các hạ yên tâm. Ta đương nhiên sẽ không để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng. Chúng ta đều đang cố gắng vì sự nghiệp của nhân tộc, công việc không phân quý tiện.”
“Không phải chỉ là vận chuyển vật tư hậu cần thôi sao, Vương quốc Alpha ta sẽ nhận nhiệm vụ này. Chỉ là trên chiến trường phong vân đột biến, tốc độ vận chuyển lương thảo của chúng ta có thể sẽ không đuổi kịp tốc độ hành động của mọi người.”