Người dịch: Whistle
“Nếu như khoảng cách giữa các lộ quân quá xa thì sẽ rất khó có thể vận chuyển lương thảo tới nơi kịp lúc.”
“Cho nên ta đề nghị khi mọi người phát động tiến công thì tốt nhất là đừng phân tán binh lực quá mức. Chúng tôi chỉ vận chuyển lương thảo đến trong doanh trại của các vị, còn lại sẽ do các vị tự mình phân phát cho quân đội bên dưới.”
“Vì lý do an toàn, tốt nhất là nên mang theo lương thực bên người, ít nhất cũng phải mang hơn một tháng lương thảo. Lỡ như đại quân tiến công quá nhanh, đội vận lương không chạy tới kịp thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân đội."
Hudson tỏ vẻ chân thành nói.
Chuyện này nhất định phải nói rõ từ trước. Nếu như không cảnh báo trước, sau nay khi đại quân nếm mùi thất bại, vậy thì đội hậu cần sẽ trở thành đối tượng bị đẩy hết trách nhiệm.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, cả đám đều rơi vào trầm tư. Đối với bất cứ đội quân nào, hậu cần luôn luôn là khâu quan trọng nhất.
Trong lúc liên hợp hành động thì còn tốt, nhưng một khi mọi người chia ra hành động, đội hậu cần có thể tìm tới vị trí của bọn hắn kịp lúc hay không cũng đều là một ẩn số.
Trong một thời đại không có GPS như này, đi đường đều chỉ dựa vào việc quan sát mặt trời để phân rõ. Ngay cả lính trinh sát được phái ra ngoài điều tra cũng có thể bị lạc.
"Đề nghị của Bá tước Hudson rất có giá trị thực dụng. Tất cả mọi người chú ý một chút, đừng ngại phiền phức, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng đấy!"
Hầu tước Olafur như cười như không nhắc nhở.
Ông ta có muốn ngồi im xem trò hay cũng không được. Những chuyện như lão đại và lão nhị đánh nhau, lão ta bị liên lụy đấm chết đã từng xảy ra rất nhiều rồi.
Vì sự an toàn của bản thân, Vương quốc Iberia cần có nhiều đồng minh hơn. Loại chuyện lợi người không hại mình này, Hầu tước Olafur hoàn toàn không ngại nhắc nhở thêm mấy lần.
...
Thấy đám người tốp năm tốp ba mở miệng, Hudson âm thầm lắc đầu. Cả đám đều là diễn viên, người thành thật lại càng khó lăn lộn hơn rồi.
Vận chuyển lương thảo là một công việc khổ sai, nhưng nó cũng là một công việc tuyệt vời. So với chuyện ra chiến trường chém giết, vận chuyển lương thảo an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa vật tư được cung ứng lại càng đầy đủ hơn.
Hudson chắc chắn sẽ không làm mất chuyện thất đức như cắt xén quân lương, vận chuyển hàng nhái. Nhưng hắn vẫn có thể nhân cơ hội này để phát tài.
Cụ thể nên làm như thế nào thì tạm thời chưa vội. Muốn phát tài thì cũng phải chờ sau khi cuộc chiến nổ ra rồi hẵng tính.
"Nếu như không ai phản đối, vậy thì nhiệm vụ vận chuyển lương thảo sẽ được giao cho Bá tước Hudson phụ trách. Lấy quân đội của Vương quốc Alpha làm trung tâm, quân đội của Vương quốc Warhammer và Công quốc Mosey ở bên cạnh hỗ trợ."
Hầu tước Sunil dứt khoát nói.
…..
Không chỉ có mỗi ba vị "nát huynh nát đệ" bị mọi người ghét bỏ, mà ngay Công quốc Orton cũng bị đày qua đây, đồng thời chịu trách nhiệm vận chuyển lương thảo.
Hết cách rồi, viện quân mà các thế lực khác phái tới đều là quân tinh nhuệ, chỉ có quân đội của mấy thế lực này là hàng tạp nham.
Chiến tranh không phải là chuyện có càng nhiều người thì sẽ càng tốt, mang theo một đám heo đồng đội đi chém nhau với địch nhân thì còn không bằng tự mình ra trận.
Hudson không hề cảm thấy ngoài ý muốn về phản ứng của các bên.
Cả đám đều tràn đầy lòng tin, chuẩn bị phát tài, như thế chỉ cần búng tay là có thể tiêu diệt được thú nhân vậy.
Vì công danh lợi lộc, công việc khổ sai như vận chuyển lương thảo đương nhiên là phải đầy cho người khác làm.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, Hudson được bổ nhiệm thành tổng tư lệnh hậu cần của liên quân. Chuyện này không ai đứng ra phản đối, quân đội có quyền chỉ huy độc lập, nhưng hậu cần nhất định phải thống nhất.
Đây là vấn đề nguyên tắc, nếu không bổ nhiệm một người đứng ra chịu trách nhiệm, vậy thì sau này bọn tìm ai để đòi vật gì tư?
...
"Trên tường là bản đồ Đế quốc Thú Nhân do chúng tôi vẽ ra, chi tiết không được đầy đủ, nhưng đây đã là sự hiểu biết cực hạn về Đế quốc Thú Nhân của Vương quốc Alpha.”
“Đại quân nên đánh như thế nào, chúng ta không cần thương lượng, nhưng tuyến đường vận chuyển lương thảo thì nhất định phải lập kế hoạch từ trước.”
“Bây giờ mời người hiểu rõ về Đế quốc Thú Nhân nhất là Công tước Kavadia lên giới thiệu cho chúng ta về tình huống cụ thể của Đế quốc Thú Nhân."
Trong cuộc họp nội bộ của bộ hậu cần liên quân, Hudson như cười như không nói.
Nghĩ tới cũng cảm thấy buồn cười, trong tình huống liên quân thiếu quan chỉ huy thống nhất, bộ hậu cần trông như không có bao nhiêu quyền lực lại trở thành cơ quan hợp pháp duy nhất.
Bộ hậu cần thật sự không có cách nào nhúng tay vào chiến cục trên tiền tuyến sao?
Hudson không tin liên quân dám bỏ mặc hậu cần mà tùy ý đánh lung tung. Cùng lắm cũng chỉ bị chệch hướng chừng hai ba trăm dặm thôi, nếu như xa thêm nữa thì sẽ không thể nào lo được.
Nhỡ đâu địch nhân phái binh cắt đứt lương đạo, quân đội tiền tuyến liền sẽ phải chịu đói. Không có bất kỳ vị quan chỉ huy dám mạo hiểm như vậy.
Một khi xác định lộ trình vận chuyển lương thảo thì cũng chẳng khác nào quyết định luôn hướng tấn công của đại quân.
"Mọi người đều biết là trong Đế quốc Thú Nhân có vô số chủng tộc, do Ngũ Đại Hoàng tộc cùng nhau thống trị, nhưng tình huống thực tế của bọn chúng lại phức tạp hơn nhiều.”
“Xét về địa hình thì Đế quốc Thú Nhân đại khái có thể chia ra thành năm bộ phận.”
“Theo thứ tự là: Đại thảo nguyên thú nhân ở nam bộ, dãy núi Ula ở trung bộ, cao nguyên Nicola tại bắc bộ, đồi Salar ở tây bộ và bờ biển ở đông bộ, đa số đất đai ở khu vực đông bộ đều là đầm lầy và đất bị nhiễm mặn chưa khai thác.”
“Địa hình phức tạp đã trở thành lá chắn tốt nhất để bảo vệ cho Đế quốc Thú Nhân. Trong những cuộc chiến tấn công Thú nhân do liên minh phát động, chiến trường cuối cùng đều dừng lại tại đại thảo nguyên thú nhân.”