Người dịch: Whistle
"Tin chiến thắng!"
"Tin chiến thắng!"
. . .
Ngoài tin chiến thắng thì vẫn là tin chiến thắng. Trong những ngày gần đây, Hudson đã nhận tin chiến thắng đến mỏi tay.
Không biết có phải là liên quân đang thi đấu về việc báo tin chiến thắng hay không, các thế lực lớn thay nhau truyền tới rất nhiều tin chiến thắng, giống như là đã hẹn trước là sẽ cùng nhau khoe khoang với hắn vậy.
Đặc biệt là những đại thế lực kia, nhà sau chơi lớn hơn nhà trước. Như thể bọn họ đang thi xem ai là người chém được nhiều địch nhân hơn.
Hudson vốn cho rằng ý chí của mình đã đủ sắt đá, nhưng sau khi nhìn thấy những cảnh tượng trong Lưu Ảnh Thạch, hắn mới phát hiện ra rằng mình quá lương thiện.
Đây là một cuộc chiến tranh chủng tộc, không có gì đáng trách cả. Tàn nhẫn với địch nhân cũng là đang có trách nhiệm với người của mình.
Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng Hudson vẫn là giơ hai tay tán thành các đồng minh đại sát tứ phương.
Muốn khoe khoang chiến tích sao, hoàn toàn không thành vấn đề, Hudson lão gia rất vui lòng trở thành lá xanh để phụ trợ cho chiến tích chói sáng của bọn họ.
Một chút hư danh mà thôi, muốn thì lấy đi đi!
Lý do mà những chiến tích này không thể làm cho Hudson lão gia bị rung động là bởi vì địch nhân bị mọi người chém giết đều là những chủng tộc pháo hôi của thú nhân.
Loại chiến công bất nhập lưu này, nếu như nhân số chém đầu không tới hàng vạn thì cũng đừng lấy ra khoe khoang.
Muốn lấy ra tuyên truyền, muốn gây ra chấn động thì phải chém giết được một số lượng lớn Thú nhân Hoàng tộc mới được.
Từ khi Hudson nhập ngũ đến giờ cũng đã chỉ huy qua vô số chiến dịch, số lượng thú nhân bị hắn tiêu diệt không có một triệu, cũng có bảy tám trăm ngàn.
Nhưng những chiến tích có thể lấy ra khoe khoang lại là lác đác không có mấy. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là: Tiêu diệt quá ít quân chủ lực thú nhân.
Nhưng cái từ "ít" này cũng chỉ là một cách nói tương đối. Với thành tích tổng cộng là tiêu diệt được mấy vạn Thú nhân Hoàng tộc, Hudson đã vượt qua rất nhiều đồng liêu, tạm thời xếp ở vị trí thứ nhất.
"Jose, viết văn thư chúc mừng những người này đã giành được đại thắng trên tiền tuyến!"
Nghe xong lời nói của Hudson, trên gương mặt của Jose liền toát ra vẻ phiền muộn. Ông ta vốn muốn tranh thủ cơ hội tiến vào trong quân đội lần này để rửa sạch nỗi oan ức trên đầu mình.
Nhưng tiếc là quân đội của Vương quốc lại đảm nhiệm công tác vận chuyển lương thảo, không có cơ hội để ông ta phát huy. Vất vả lắm mới phát sinh một cuộc chiến, nhưng lại bị các quý tộc Bắc Cương cướp đi mất.
Jose là người của Quốc vương, muốn kiếm quân công thì cũng phải hành động chung với quân đội của vương thất. Nếu như đi theo quý tộc Bắc Cương lăn lộn, khả năng cao là có đi mà không có về.
Là một vị trung thần của Quốc vương, ông ta đương nhiên là phải bảo toàn thực lực thay cho Vương thất, cho nên quân đội của vương thất đã sớm được chỉ định ở lại trông coi lương thảo.
Không còn cơ hội kiếm chiến công chỉ là đối với cá nhân Jose mà thôi.
Đứng trên lập trường của Vương thất, lần này bọn họ đã thu hồi được lãnh thổ bị mất, ăn uống no đủ rồi, chuyện quan trọng nhất sau này chính là tiêu hóa chiến quả.
Không có công lao thì đành kiếm khổ lao vậy. Xử lý công văn thay cho Hudson đã trở thành công việc chính của ông ta.
Nếu như tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, có lẽ sau khi trở về luận công hành thưởng, ông ta sẽ có thể kiếm được một danh hiệu kỵ sĩ vinh dự.
Đừng nên ghét bỏ tước vị thấp, quy tắc trò chơi chính là như vậy. Muốn có được tước vị, một là kế thừa, hai là lên chiến trường giành lấy.
Không có chiến công, cho dù có tích lũy cả đời cũng đừng mong được tiến thêm một bước. Ngay cả khi đi theo Quốc vương lăn lộn thì cũng phải đi ra chiến trường để thể hiện sự hiện diện của bản thân.
Quy tắc cứng nhắc như vậy là vì giữ gìn tinh thần "Thượng võ" của vương quốc. Dùng chế độ hình thức để ràng buộc các quý tộc nhất định phải ra chiến trường.
"Vâng, ngài Bá tước!"
Lăn lộn ở bên cạnh chủ soái vốn nên là một chuyện tốt. Nhưng Jose lại cảm thấy vô cùng phiền muộn, phải biết rằng vào hai năm trước, khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, ông ta mới là chủ soái phụ trách trù tính chung.
Là một người thông minh, ông ta đương nhiên biết là Hudson muốn mời chào mình. Nhưng là một người có khát vọng, Jose càng muốn đi theo Quốc vương hơn.
Đừng thấy dáng vẻ suy sụp hiện giờ của ông ta mà hiểu lầm, thực ra đây là do Jose cố tình làm vậy. Lần này ông ta đã hy sinh bản thân vì vương trữ, làm sao mà vương thất có thể không đền bù một chút gì chứ?
Nhưng người thông minh như Jose lại không chấp nhận loại đền bù này, mà quyết định bắt đầu lại từ đầu, giữ lại phần ân tình này.
Nhìn thấy Jose đi làm việc, Hudson liền âm thầm lắc đầu. Hai người đều biết ý nghĩ của đối phương, nhưng đều không nguyện ý đâm thủng cánh cửa sổ này, vì vậy sự việc liền đi vào bế tắc.
Người của Quốc vương không dễ đào, người của các đại quý tộc trong nước cũng không dễ đào.
Lợi dụng thân phận chủ soái, Hudson đã điều rất nhiều nhân tài trong quân đội đến cho mình sử dụng, nhưng tiếc là không có người này đồng ý đi theo hắn lăn lộn.
Hết cách rồi, người thông minh thường nghĩ nhiều như vậy mà. Người nào người nấy cũng đều biết cân nhắc lợi hại, so với việc cố gắng lại từ đầu, mọi người càng thích một cuộc sống thoải mái hơn.
Và những thứ này thì Hudson lại không cho được. So với những thành phố lớn phồn hoa của đám đại quý tộc, Sơn Địa Lĩnh chính là thâm sơn cùng cốc. Còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới phát triển được.
Hudson cũng không cảm thấy kỳ lại với sự lựa chọn của những người này. Nó giống như việc phải lựa chọn sống ở các thành phố lớn hạng nhất và các thị trấn nhỏ ở kiếp trước vậy.
Ăn uống, giải trí, nền tảng phát triển, đãi ngộ cá nhân đều ở thế yếu, không thể hấp dẫn được nhân tài cũng là chuyện tất nhiên.