Người dịch: Whistle
Không phải là do Hudson hẹp hòi, mà vì trong tay hắn không có nhiều thẻ đánh bạc, không cho nổi những thứ mà người ta muốn.
Nhân tài hạng nhất không đào được, nhưng nhân tài hạng hai hạng ba lại tuyển dụng được không ít. Hầu hết đều là tiểu quý tộc, còn không thể kế thừa tước vị.
Đối với Hudson đang thiếu người mà nói, chỉ cần là nhân tài là được, xuất thân cao thấp không quan trọng. Hắn chưa từng cự tuyệt bất cứ con em quý tộc có ý đến nương tựa mình.
Suốt một chặng đường tích lũy, có thể nói là đầy đủ gạch ngói, hiện giờ chỉ còn kém mấy cây "trụ cột" nữa thôi.
Đều là do chiến tranh gây họa, sau chiến tranh, các nhà đều phải sửa chữa phòng ốc, hiện tại đã bắt đầu tranh đoạt "Vật liệu xây dựng", làm cho Hudson không giành được "trụ cột" .
Nếu như không phải vì thanh danh chủ soái đã thu hút được một nhóm nhân tài đến tìm nơi nương tựa, có lẽ ngay cả những "Gạch ngói" này cũng không có phần của Hudson.
Không đào được người không có nghĩa là không thể sử dụng. Ít nhất là khi còn đảm nhiệm chức vị thống soái đại quân, Hudson còn có thể chỉ huy được những người này.
Ví dụ như, an bài một vài tên trợ thủ đi theo học tập, mọi người vẫn sẽ nể mặt hắn.
Có thể học bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Ngay cả khi an bài 100 người ra ngoài mà chỉ có một người có thể thành tài thì cũng đã là kiếm lời rồi.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ý nghĩa lớn nhất khi đảm nhiệm chức chủ soái của Hudson chính là có thể quang minh chính đại mượn tài nguyên của Vương quốc để bồi dưỡng nhân tài cho bản thân.
Không chỉ là đi theo học tập, Hudson còn sắp xếp cho người một nhà vào trong những bộ phận quan trọng để rèn luyện.
Không gây ra phản ứng dữ dội là vì hắn làm việc có chừng mực. Cho dù là muốn rèn luyện người một nhà, nhưng hắn sẽ không an bài cho các chức vị chính, thậm chí ngay cả chức phó cũng rất ít an bài, đa phần là đi theo phía sau làm việc vặt.
Vì huấn luyện cho thành viên tổ chức của mình, Hudson cũng rất liều mạng.
. . .
Trong lúc dò xét doanh địa, một đội ngũ đặc thù ở phía xa làm cho Hudson chú ý.
Lúc này mà cũng còn có thương đội dám vào trong đại thảo nguyên buôn bán, lợi ích động nhân tâm quả là không sai.
"Tom, phái người chạy tới hỏi xem bọn họ là người của thương đội nào?”
“Tới đại thảo nguyên thú nhân vào lúc này để làm gì?"
Lúc còn tác chiến ở Công quốc Mosey, vì xử lý chiến lợi phẩm, Hudson đã kết giao với không ít thương hội ở nơi đó.
Nhưng mà những thương hội kia đều liên hệ thông qua các quý tộc địa phương rồi mới đạt thành hợp tác. Ngay từ đầu đã có người làm bảo đảm cho cuộc giao dịch này, cho nên không tồn tại rủi ro bị qua cầu rút ván.
Nhưng đội thương nhân trước mắt này thì lại rất khác. Nếu như là thương nhân trong vương quốc thì đã tới chào hỏi các quý tộc rồi.
Đi theo sau quân đội kiếm ăn thì phải biết cách đối nhân xử thế. Nếu như sau lưng không có người bảo kê, Hudson dám đánh cược là bọn chắc chắn không thể sống sót ra khỏi đại thảo nguyên này.
Đừng có trông mong gì vào sự liêm sỉ của các quý tộc! Rừng rất lớn, loài chim gì cũng có, kỵ sĩ chính trực đúng là không ít, nhưng những gã quý tộc tham lam, tâm ngoan thủ lạt lại càng nhiều hơn.
Hudson mơ hồ phát hiện ra rằng mình đã nắm bắt được một cơ hội buôn bán, có thể được chia một chén canh.
Tiền tuyến liên tục truyền đến tin chiến thắng, liên quân đánh tan vô số bộ lạc, trong tay chắc chắn sẽ có rất nhiều chiến lợi phẩm cần phải xử lý.
Chuyện mà thương nhân có thể làm, hắn cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn nữa.
Trực tiếp hạ tràng buôn bán là chuyện quá vô liêm sỉ, đồng thời còn phải chào hàng vật tư ra ngoài, đây cũng là một chuyện phiền phức, không chừng còn có thể tồn hàng trong tay.
Nhưng nếu như hắn tìm mấy nhà thương hội hợp tác rồi xây dựng một khu giao dịch cho các bên thì khác.
Bất kể có kinh doanh cái gì thì cũng có mức độ rủi ro; nhưng xây dựng một nền tảng lại chuyện có thể kiếm bộn không lỗ.
Cái giá phải trả chủ yếu là cung cấp đảm bảo tín dự, chi phí sân bãi và nhân công đều không đáng kể.
Quan trọng nhất là vụ làm ăn này không có người cạnh tranh.
Mặc dù trong Liên quân có nhiều nhân vật máu mặt, nhưng bọn họ đều đang bận đánh trận ở tiền tuyến, bất cứ lúc nào cũng có thể quyết chiến với đại quân thú nhân.
Ngay cả một nơi an toàn cũng không, đương nhiên là không thể nào thành lập một trung tâm giao dịch được.
. . .
Một lát sau, chỉ thấy Tom mang theo một người đàn ông trung niên mập mạp bước nhanh về phía hắn.
Sau lưng còn có hai gã nam tử cường tráng đang nhấc theo một rương, nhưng khi còn cách chừng trăm thước liền bị vệ binh cho chụp xuống rồi.
"Bá tước, đây là Tước sĩ Xavier, người phụ trách của thương hội người Catesya, ông ấy đặc biệt tới đây để bái phỏng ngài!"
Tom vừa nói dứt câu, người đàn ông trung niên mập mạp đã vội vàng tiến lên hành lễ với Hudson và nói: "Xavier, chấp sự cấp năm của Thương hội Catesya, xin gửi lời chào đến ngài Bá tước Hudson đáng kính.”
“Trong chiếc rương ở phía sau là một chút lễ vật nho nhỏ mà chúng tôi đã chuẩn bị, xin ngài Bá tước vui lòng nhận cho!"
Đưa tay không đánh người mặt cười, người đàn ông trung niên trước mắt này rõ ràng là đang định để của đi thay người. Vì dập tắt sự tham lam của Hudson, y thậm chí còn sử dụng cả danh tiếng của Thương hội Catesya.
Đáng tiếc là ông ta đã hiểu lầm, Hudson phái người đi ngăn cản bọn họ vốn không phải là muốn kiếm tiền mãi lộ.
"Tước sĩ Xavier, ta đã từng nghe qua đại danh của quý thương hội rồi, chẳng phải các vị vẫn luôn hoạt động tại khu vực Nam bộ của đại lục sao, khai phát nghiệp vụ đến đại thảo nguyên thú nhân khi nào vậy?"
Hudson tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.