Người dịch: Whistle
“Chúng ta chỉ hứa hẹn là sẽ ủng hộ bọn chúng chấp chưởng Đế quốc Thú Nhân, nhưng chưa từng hứa hẹn cái Đế quốc Thú Nhân mà bọn chúng chấp chưởng sẽ như thế nào.”
“Không ai quy định rằng Đế quốc Thú Nhân nhất định phải hơn trăm triệu nhân khẩu. Chỉ cần chúng ta nguyện ý, một bộ lạc gồm vài trăm người cũng có thể được gọi là Đế quốc.”
“Thú nhân có vô số chủng tộc, có một nhà tính một nhà, chỉ cần bọn chúng nguyện ý đến tìm nơi nương tựa, chúng ta đều có thể cho bọn chúng một cái Đế quốc Thú Nhân, để bọn chúng đóng cửa lại tự kỷ một mình là được.”
“Nếu như bọn chúng còn ngại không đủ, mỗi một bộ lạc đều là một cái Đế quốc Thú Nhân cũng là chuyện có thể thương lượng.”
“Đế quốc Thú Nhân có cương vực bao la, chúng ta cũng không cần phải nuốt hết, lấy đại thảo nguyên ở nam bộ là đủ rồi, những khu vực còn lại cứ chia đều cho bọn chúng xây dựng quốc gia của riêng mình đi.”
“Dãy núi Ula ở trung bộ thì không nói, nơi này là thiên đường của Ma thú, bọn chúng qua đó cũng chỉ có thể trở thành thức ăn cho Ma thú.”
“Ta thấy cao nguyên Nicola ở bắc bộ và đồi Salar ở tây bộ cũng không tệ, an bài mấy ngàn cái "Đế quốc Thú Nhân" cũng không có vấn đề.”
“Vừa vặn cho thể trấn an các tộc trên đại lục, để bọn họ biết rõ: Nhân tộc ta sẽ không chém tận giết tuyệt dị tộc!"
Lời nói của Hầu tước Olafur làm cho Blake giật mình kêu lên. Ban đầu khi Vương quốc Frank cấu kết với Vương quốc Alpha đã làm cho Giáo Đình phát điên rồi, bây giờ lại có thêm Vương quốc Iberia nữa.
Ba vương quốc lớn nhất trên đại lục đứng chung một chỗ, Giáo Đình sống sao nổi đây?
Càng hố hơn chính là dường như đằng sau còn có một đống vương quốc cũng ủng hộ kế hoạch này. Giáo Đình chẳng làm gì cả mà đã bị đám vương quốc này cô lập rồi.
Chuyện còn lại, không cần nghĩ Blake cũng biết rõ. Những quốc gia nhỏ này vốn đã quen với việc làm cỏ đầu tường rồi, nên nhất định chỉ có thể ủng hộ đề nghị này mà thôi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, gã ta chính là người phản đối duy nhất. Lúc này, cho dù là một vài quốc gia đã bị Giáo Đình âm thầm khống chế cũng sẽ không đứng chung một đội với gã ta.
. . .
Liên quân nhân tộc thay đổi chiến thuật đã trực tiếp ảnh hưởng đến chiến lược của Đế quốc Thú Nhân.
Khi liên quân không còn chém tận giết tuyệt nữa, mà bắt đầu chơi chính trị dụ hàng, sức chống cự của thú nhân liền lập tức giảm mạnh.
Sau khi bị liên quân nhân tộc kéo binh đến tận cổng thành, vô số bộ lạc thú nhân liền lập tức "tự nguyện" phản chiến.
Sau đó liền lập tức sung làm tiên phong mở đường cho liên quân.
Cũng có một số ít phần tử cực đoan ngoan cố cừu thị nhân tộc, nhưng bọn này nhanh chóng bị đưa đi gặp Thú Thần.
Nhờ vào sự dạy dỗ ân cần của Ngũ Đại Hoàng tộc thú nhân, những bộ lạc cứng đầu đều đã trở thành lịch sử, các bộ lạc còn lại đều đã trở thành "thú nhân" thông minh biết tiến thối.
Một tay cầm bánh nướng + một tay giơ gậy, đám quý tộc nhao nhao ra sân thể hiện ra môn pháp thuật mà mình am hiểu nhất, đại lắc lư bánh vẽ chi thuật.
Dưới sự giúp đỡ của đảng phái dẫn đường này, tốc độ hành quân của liên quân càng ngày càng nhanh. Hoàng đình thú nhân ngày càng bị áp lực đè nặng.
. . .
"Liên quân nhân tộc điên rồi!"
Hùng Nhân Hoàng giận dữ hét lên.
Liên quân nhân tộc từ từ ép sát, các tiểu đệ liên tục phản chiến, làm cho ông ta cảm nhận được nguy cơ diệt tộc.
Chỉ riêng nhân tộc thì rất khó hủy diệt được Ngũ Đại Hoàng tộc, nhưng nếu như có thêm người trong Đế quốc Thú Nhân phối hợp thì sẽ rất khó nói.
Có nhiều thứ, một khi đã mở ra thì không bao giờ đóng lại được.
"Hùng Hoàng, bình tĩnh lại đi. Trước đó chúng ta cũng đã tính đến cục diện bết bát nhất này rồi.”
“Những chủng tộc kia vốn không đồng lòng với chúng ta, khi Nhân tộc không còn chém tận giết tuyệt nữa, đầu hàng sẽ biến thành trạng thái bình thường.”
“Hơn nữa nhân tộc rất giảo hoạt, còn hứa hẹn sẽ ủng hộ bọn chúng trùng kiến Đế quốc Thú Nhân. Với đầu óc của đám ngu xuẩn kia, không bị lừa mới là có vấn đề!"
Ưng Nhân Hoàng mở miệng khuyên.
Chỉ là vẻ ưu sầu giữa hai lông mày đã chứng minh không hề lạc quan như vậy. Có nhiều chuyện không phải cứ dự đoán trước là sẽ giải quyết được.
Nhân tộc đang chơi dương mưu, phàm là những bộ lạc thú nhân có một chút dã tâm cũng đều sẽ biết nên chọn như thế nào.
Dù rằng biết rõ Nhân tộc đang dùng bọn chúng làm pháo hôi, nhưng lại không thể chịu nổi sự dụ hoặc này. Ai bảo bọn chúng đi theo Ngũ Đại Hoàng tộc cũng chỉ có thể làm pháo hôi chứ?
Nếu hai bên cũng đều phải làm pháo hôi, vậy thì đương nhiên là phải chọn chủ tử xuất thủ hào phóng hơn để nương tựa.
Khi lập được chiến công, Ngũ Đại Hoàng tộc nhiều nhất cũng chỉ chia cho bọn chúng một mảnh đồng cỏ, nhưng Nhân tộc lại trực tiếp cho bọn chúng xây dựng một quốc gia riêng của mình.
Có lẽ sau khi những chủng tộc này trưởng thành sẽ trở thành những mối đe dọa mới của nhân tộc trong tương lai, nhưng đó là chuyện của tương lai.
Đại đa số quốc gia đều là dễ tan rã, khó thống nhất. Ngay cả một chủng tộc mà cũng còn bị chia rẽ vì lợi ích, nói gì đến một Đế quốc bao gồm vô số chủng tộc.
Bởi vì phương thức phân chia của Hudson, tất cả các chủng tộc thú nhân đã thành lập các quốc gia độc lập, trong tương lai sẽ xuất hiện cảnh tượng hàng ngàn quốc gia san sát ở phía bắc đại lục.
Nếu như khiêu khích châm ngòi một chút, các chủng tộc thú nhân nằm trong một chuỗi thức ăn mà không đánh đến ngươi chết ta sống thì sẽ không dừng lại được.
Ít nhất là trong vòng mấy chục năm tới, sẽ không chủng tộc thú nhân nào đủ thực lực để thống nhất các tộc.