Người dịch: Whistle
Địch nhân đã nghèo đến mức này, chiến lợi phẩm cũng đừng có trông cậy vào nữa. Bây giờ muốn phát tài thì chỉ có thể liều mạng với quân chủ lực của Ngũ Đại Hoàng tộc thú nhân.
Trên đại thảo nguyên này, Liên quân nhân tộc đuổi đánh thú nhân là chuyện rất dễ dàng. Nhưng khi tiến vào khu vực vùng núi thì tình hình sẽ phát sinh biến hóa.
Với sự che chở tự nhiên do thiên nhiên cung cấp, trinh sát trên không không còn không còn là vạn năng nữa, thú nhân cũng đã có năng lực phản kích.
Chiến lợi phẩm không cướp được bao nhiêu, trên chiến trường cục bộ, Liên quân nhân tộc còn bị thú nhân lợi dụng ưu thế về mặt địa hình để phục kích nhiều lần, chịu thiệt thòi không nhỏ.
Cuộc chiến đánh đến bây giờ, Liên minh nhân tộc hoàn toàn tuyên bố với ngoại giới là đã đại hoạch toàn thắng. Dù sao cũng không còn lợi ích gì nữa, nhân tộc cũng tìm lại đủ mặt mũi rồi.
Cuộc chiến bây giờ, nói dễ nghe chính là mọi người dụng binh cẩn thận; khó nghe một chút thì là cả đám đều đang làm biếng.
Nếu không phải trong tay mọi người còn có một lượng lớn quân đội pháo hôi thú nhân còn chưa bị tiêu hao hết, có lẽ đã có người đưa ra đề nghị rút quân rồi.
Hết cách rồi, trước đó vì lôi kéo lũ thú nhân ngu ngơ nhập bọn, mọi người đã đưa ra rất nhiều hứa hẹn.
Ngoài điều kiện mà Hudson đưa ra là ủng hộ đám thú nhân này độc lập kiến quốc ra, trong quá trình hành động cụ thể, liên quân lại cho thêm một số lời hứa.
Bây giờ không thể làm tròn lời hứa, lại không thể làm trái với điều ước, như vậy cũng chỉ có thể đưa bọn chúng đi chết.
Đối với cách làm này của mọi người, Hudson lựa chọn làm như không nhìn thấy, mặc cho họ thích làm gì thì làm.
"Mọi người đều đã thấy được sự cống hiến của Vương quốc Alpha rồi, có thể vận chuyển nhiều vật tư như vậy ra tiền tuyến, đúng là đã làm đến cực hạn.”
“Ta cảm thấy mọi người có thể cân nhắc về lời đề nghị của Bá tước Hudson. Hoặc là mọi người tăng thêm nhân thủ, hoặc là dùng tiền thuê càng nhiều lính đánh thuê hơn nữa.”
“Hầu hết các bộ lạc thú nhân hiện giờ đều đang cố thủ trong rừng trong núi, nhưng nơi này đều không thích hợp cho đại quân hành động, ngược lại là càng phù hợp để lính đánh thuê phát huy.”
“Không chỉ là vấn đề hậu cần có thể sử dụng lính đánh thuê; Mà chúng ta còn có thể để cho lính đánh thuê tham gia vào chiến trường."
Hầu tước Sunil cười ha hả nói.
Mặc dù cuộc chiến lần này là do thú nhân chủ động khiêu khích xâm lược, nhưng người đã thúc đẩy công tác phản công trong liên minh lại là Charles III.
Là một vị thống soái am hiểu chính trị, Hầu tước Sunil biết rõ đây là cuộc chiến đầu tiên mà lão đại nhà mình phát động với ngoại giới sau khi thượng vị, cho nên nhất định phải giành được một chiến thắng mỹ mãn.
Dựa vào kết quả thì bây giờ đã có thể lựa chọn kết thúc. Nhưng xét theo quá trình thì còn xa mới đáp ứng sự mong đợi của lão đại nhà mình.
Một đường đánh tới, thoạt nhìn có vẻ như liên quân đang quét ngang bát hoang, nhưng trên thực tế thì chẳng có nổi một trận đại thắng nào đáng kể.
Chuyện mà mọi người đều có thể làm được đương nhiên sẽ không thể làm nổi bật được sự lợi hại của vương quốc số một trên đại lục. Muốn đại thắng, nhưng địch nhân lại không nguyện ý phối hợp, Hầu tước Sunil cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Không thể phô trương sức mạnh quân sự của vương quốc, vậy thì phô trương một chút năng lực chỉ huy của vương quốc cũng được. Hầu tước Sunil phải vất vả lắm mới cướp được công việc này từ trong tay của đám đối thủ cạnh tranh, ông ta cũng không muốn đi một chuyến tay không.
"Lời đề nghị của Hầu tước Sunil rất đúng trọng tâm, tác chiến trong rừng thì lính đánh thuê mới là dân chuyên nghiệp.”
“Đặc biệt là những đoàn lính đánh thuê thường xuyên hoạt động trong Ma Thú sơn mạch, Tinh Linh sâm lâm. . . vv, chính là những người nổi bật nhất.”
“Trong cuộc chiến lần này, các lính đánh thuê cũng có những đóng góp đáng kể. Theo ta thì liên minh có thể huy động một khoản tiền để để treo thưởng cho thủ cấp của Hoàng tộc thú nhân.”
“Đối với những lính đánh thuê có công lao to lớn, chúng ta cũng có thể xem xét về việc trao tặng tước vị xem như phần thưởng!"
Hudson lập tức phụ họa.
Mặc kệ là phương pháp nào, chỉ cần có thể trọng thương Đế quốc Thú Nhân, hắn đều sẽ ủng hộ.
Hầu tước Sunil có thể đề nghị cho lính đánh thuê tham chiến, Hudson đương nhiên phải ủng hộ đề nghị này. Dù sao bây giờ Vương quốc Alpha không có tiền, số tiền này chỉ có thể do Liên minh nhân tộc bỏ ra.
Ban thưởng tước vị lại càng dễ làm. Vùng đất dưới chân chính là đất phong có sẵn, đủ để an trí cho vô số quý tộc mới.
"Bá tước Hudson, ngươi nói thì rất nhẹ nhàng! Việc sử dụng một số lượng lớn các đoàn lính đánh thuê sẽ phải tăng thêm rất nhiều quân phí chi tiêu.”
“Hơn nữa, lính đánh thuê vàng thau lẫn lộn, đi theo làm việc vặt thì được, trông cậy vào bọn họ làm quân chủ lực tác chiến quả thực chính là một chuyện cười.”
“Tiền của liên minh cũng không phải là do gió lớn thổi tới, chúng ta không thể phung phí như vậy được!"
Đoàn trưởng Blake vừa nói dứt lời liền cảm nhận được sau lưng truyền tới một luồng sát khí.
Sau khi phản ứng lại, gã liền thầm mắng mình ngu xuẩn, chỉ biết nhằm vào Hudson, mà quên đi nơi này còn có người của công hội Lính đánh thuê.
Tiếc là lời đã ra khỏi miệng, muốn thu hồi lại đã muộn rồi. Gã là đại diện của Giáo Đình, dù cho có nói sai thì cũng không được phép xin lỗi trong những trường hợp như vậy.
Chỉ là một công hội Lính đánh thuê mà thôi, thực lực tổng hợp chỉ có thể được xếp vào hàng ngũ trung đẳng trong vô số thế lực của nhân tộc, còn không đáng để gã ta phải cúi đầu.
"Lời đề nghị của Hầu tước Sunil và Bá tước Hudson rất tốt, trong cuộc chiến sắp tới, chúng ta hoàn toàn có thể phát huy tác dụng của lính đánh thuê ở một mức độ lớn hơn.”