Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 803 - Chương 803 - Lệnh Chiêu Mộ (4)

Chương 803 - Lệnh Chiêu Mộ (4)
Chương 803 - Lệnh Chiêu Mộ (4)

Người dịch: Whistle

Sức ảnh hưởng của lệnh chiêu mộ vẫn còn đang tiếp tục lan rộng. Không chỉ ảnh hưởng đến những tổ chức như Thất Nguyệt hội, mà còn ảnh hưởng đến cả lính đánh thuê.

Những người này vốn kiếm sống bằng đao và máu, vốn là ra để bán mạng, bây giờ lại còn có thêm một tương lai, đương nhiên là càng hấp dẫn hơn nữa.

Từ khi liên quân bắt đầu phát ra lệnh chiêu mộ, toàn bộ giới lính đánh thuê liền lập tức sôi trào, mỗi ngày đều có rất nhiều lính đánh thuê đến từ khắp nơi trên đại lục liên tục tràn vào Đế quốc Thú Nhân.

Đối mặt với số lượng lính đánh thuê tăng vọt, Hudson cũng phải chịu áp lực rất lớn. Mặc dù có công trạng thì mới đưa tiền, nhưng trước tiên là phải bao ăn đã!

Càng hố hơn chính là, những nhóm lính đánh thuê vốn đang phụ trách công tác vận chuyển lương thảo cũng bắt đầu chào từ giã, muốn lên tiền tuyến phát đại tài.

Muốn ngăn cũng không ngăn được, nếu như không phải vì cố kỵ đến địa vị trong quân của Hudson thì có lẽ những người này đã trực tiếp bỏ gánh đi luôn rồi.

Hudson cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, hắn chỉ đành vẽ bánh nướng cho bọn họ, ám chỉ đám người này là: Chỉ cần vận chuyển xong số lương thảo này, họ chính là nửa người của bộ hậu cần.

Sau này lại ra chiến trường lập công phát tài, tới lục hoạch định chiến công và xác định tước vị, người làm thống soái hậu cần là hắn sẽ giúp bọn họ tranh thủ một chút.

Dựa vào lừa gạt + dụ dỗ, cuối cùng Hudson đã tạm thời trấn an được lòng người, không để xảy ra chuyện bỏ gánh chạy trốn ở giữa đường.

Nhưng mà cách làm này chỉ có thể tạm thời làm dịu đi áp lực, đợi khi những người này hoàn thành nhiệm vụ trong tay rồi rời đi, lúc đó cũng sẽ phải có người nhận nhiệm vụ này.

Trên hội nghị quân sự của Bộ hậu cần, sắc mặt của đám đại quý tộc đều vô cùng khó coi. Từ khi lệnh chiêu mộ lính đánh thuê được ban bố, mọi người chỉ có nhìn liên quân ở phía trước ăn thịt, còn bản thân bọn hắn lại chỉ có thể ở hậu phương chịu khổ vận lương.

Bọn hắn có cảm giác như mình đã bị thua lỗ mấy triệu kim tệ vậy

Muốn phái người đi chia một chén canh cũng không được, áp lực hậu cần nặng nề cắt đứt những tâm tư nhỏ này của bọn hắn.

"Bá tước Hudson tôn kính, tiếp tục như vậy không được nha!"

Công tước Kavadia là người mở lời trước.

Hudson âm thầm trợn trắng mắt, cũng chẳng muốn trả lời. Ai mà không biết là nếu tiếp tục như vậy sẽ không được, nhưng vấn đề là phải có người phụ trách công tác vận chuyển lương thảo.

"Ồ, không biết Công tước Kavadia có cao kiến gì?"

Hudson giả ngu hỏi.

Lần này đến phiên Công tước Kavadia trợn tròn mắt. Kiến nào ở trên cao, nếu như có biện pháp giải quyết thì ông ta đã sớm nói ra rồi, cần gì phải ở đây cho đá bóng chứ?

"Mọi người cực cực khổ khổ, trả một cái giá rất lớn cho cuộc chiến tranh này, nhưng chỗ tốt thì đều để cho liên quân cầm đi hết.”

“Cho dù có nói thế nào thì chúng ta cũng nên được chia một phần lợi ích trên tiền tuyến nha!"

Nghe được lời này của Công tước Kavadia, Hudson nở nụ cười. Nhưng mà vẻ khinh thường trong ánh mắt đã bại lộ ý tưởng thật sự của hắn.

Hudson nhìn về phía Hầu tước James một cái như ra hiệu gì đó, sau đó hắn liền quả quyết lui về phía sau màn, yên lặng nhìn xem bọn họ biểu diễn.

"Nếu ngài Công tước đã có suy nghĩ như vậy, không bằng chuyện này do ngài Công tước phụ trách đi!"

Hầu tước James cười ha hả nói.

Ngoài việc trọng đại ra, người cầm đầu là Hudson chưa từng nhúng tay vào những chuyện còn lại trong Bộ hậu cần. Công tác ngoại giao với liên quân đều là kẻ làm phó soái như James hoàn thành.

Bây giờ muốn đi đoạt thức ăn trước miệng cọp, công việc khổ sai này đương nhiên sẽ rơi xuống đầu y. Càng hố hơn chính là, đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Liên quân cũng không phải quả hồng mềm, thịt đã bị người ta nuốt vào trong bụng rồi, dựa vào cái gì phải chia bọn họ một phần?

Quả bóng da lại bị đá trở về, bầu không khí trong phòng liền trở nên ngưng trọng.

Tất cả mọi người biết rõ, cuộc hội nghị lần này không phải chỉ đơn thuần là đỏ mắt khi nhìn thấy liên quân ăn thịt, mà còn có một cuộc tranh giành quyền lực sâu hơn nữa.

Mắt thấy chiến tranh đã sắp đến hồi kết, đoàn thể vốn đang đồng tâm hiệp lực, hiện giờ cũng đã đến lúc đứng ra tranh giành vì lợi ích của bản thân mình rồi.

Công tước Kavadia đột nhiên nhảy ra gây khó dễ, rõ ràng là đã mưu đồ từ lâu, chẳng qua Hudson cũng không phải hạng người dễ trêu, tiện chân đá một phát, hai vị phó soái đã cắn nhau trước rồi.

Đúng là mọi người rất đỏ mắt khi nhìn thấy liên quân giành được ích lợi, nhưng chuyện này không có nghĩa là đám đại quý tộc đang ngồi đây đều là người ngu, đồng ý làm vũ khí cho Công tước Kavadia.

Ngay khi quả bóng bị đá ngược về, đại đa số quý tộc đều đã bình tĩnh lại.

Chiếc bánh gato ở tiền tuyến đúng là rất lớn, nhưng mà ngươi ăn cũng nhiều nha. Cho dù bọn hắn có qua đó thì cũng chưa chắc cắn được miếng nào.

Ví dụ đơn giản nhất, nếu như một quân đoàn Behemoth ở trước mặt, bọn hắn có thể ăn được không?

Đừng nói là một quân đoàn, sợ là một đoàn kỵ binh thôi là bọn họ cũng ăn không tiêu rồi.

Hơn nữa, tiêu diệt một cái đoàn Kỵ binh Behemoth cũng chỉ lấy được có 10 vạn kim tệ. Ít tiền như vậy, lại còn phải lấy tư quân gia tộc ra mạo hiểm, rõ ràng là không đáng.

Lợi ích là rất lớn, nhưng phải đặt trong tình huống binh lực của thú nhân bị phân tán. Khi địch nhân xuất hiện với một hệ thống có tổ chức, lợi ích và rủi ro sẽ ngang hàng với nhau.

So ra thì việc giữ gìn duy trì sự cân bằng quyền lực nội bộ của vương quốc càng quan trọng hơn.

Cuộc thăm dò ngắn ngủi đã thất bại, Công tước Kavadia trực tiếp ngậm miệng không nói. Hiển nhiên, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.

Đây chỉ là một món ăn khai vị cho tình hình hỗn loạn trong vương quốc, sẽ có nhiều điều tồi tệ hơn xảy ra trong tương lai.

Bình Luận (0)
Comment