Người dịch: Whistle
"Ngu xuẩn!"
"Đều là một đám ngu xuẩn!"
"Ai bảo bọn chúng tự tác chủ trương?"
...
Công tước Pias đang nổi giận gầm thét trong doanh trại.
Là thế lực đối địch, đâm dao sau lưng Gia tộc Koslow là chuyện chẳng thể nào bình thường hơn. Nhưng vấn đề hiện giờ là cách hành động không đúng, quá trình cũng không hợp quy tắc.
Càng hố hơn là người làm gia chủ như lão ta lại không hề hay biết tình hình, nghị viên của gia tộc đã tự tiện làm chủ, đâm thọt việc Hudson tham nhũng vật tư hậu cần sự lên Liên minh nhân tộc.
Không đợi cho lão ta tìm hiểu rõ là do phân đoạn nào xảy ra vấn đề, phiền phức đã tìm tới cửa. Người tới đầu tiên không phải là người trong cuộc Hudson, mà là đồng minh của gia tộc Locknard.
"Pias, hôm nay ông nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích, tại sao lại phải tố cáo lên hội nghị liên minh vào lúc này?"
Công tước Kavadia nổi giận đùng đùng chất vấn.
Theo sau ông ta còn có ba vị Công tước khác. Vẻ mặt của bốn người đều giống nhau, đều là giận mà không có chỗ để phát tiết.
Tố cáo kẻ làm chủ soái là Hudson vốn chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng tại sao lại không phái người tới thông báo cho những đồng minh như bọn họ một tiếng trước. Mà âm thầm đâm thọt chuyện này lên liên minh nhân tộc, không chỉ làm cho người trong cuộc như Hudson bị bối rối, mà ngay cả đám quý tộc Bắc Cương cũng ngơ ngác chẳng biết gì.
Hết cách rồi, mông của ai cũng đều không sạch sẽ. Ít nhiều gì cũng có duỗi tay vào đống vật tư hậu cần kia.
Một khi bị điều tra ra, kẻ làm chủ soái như Hudson đương là khó từ tội lỗi, nhưng những người chấp hành như bọn họ cũng sẽ không tốt hơn đến đâu.
Trong tình huống bình thường, cho dù có nắm được nhược điểm của chủ soái về vấn đề này thì cũng nên báo cáo lên vương đô rồi xử lý nội bộ, mà không phải là đâm thọt chuyện này lên Hội nghị liên minh.
Sau chuyện lần này, cho dù có hạ bệ được Hudson thì đại đa số quý tộc trong vương quốc cũng sẽ bị liên lụy.
Đắc tội với đám đại quý tộc trong nội bộ vương quốc thì không nói, không chừng ngay cả vị trí "đại đội trưởng" hậu cần này cũng sẽ rơi vào trong tay của quốc gia khác.
"Công tước Kavadia tôn kính, ngài đừng vội tức giận. Vấn đề này ta cũng không rõ lắm.”
“Sau khi chuyện xảy ra, ta đã ngay lập tức hạ lệnh triệu hồi tộc nhân đang đảm nhiệm chức nghị viên trong Hội nghị liên minh. Đợi sau khi ta điều tra rõ mọi chuyện thì sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng."
Có lẽ là biết bản thân mình đuối lý, cho nên Công tước Pias tỏ ra rất nhún nhường, cố gắng tươi cười trước mặt các đồng minh.
Chuyện lần này thực sự là quá hố.
Lý trí nói cho lão ta biết, nếu như không lão không trấn an được những đồng minh này, không chỉ riêng kẻ làm chủ soái như Hudson phải chịu tội tham ô đầu cơ trục lợi vật tư chiến lược, sợ là ngay cả gia tộc Locknard cũng sẽ bị đẩy ra làm con dê thế tội.
Dù chưa đến mức mất mạng diệt tộc, nhưng gia tộc chắc chắn sẽ bị tổn thất rất nhiều danh vọng, khả năng cao là sẽ không còn đất dung thân trong giới quý tộc của vương quốc nữa.
"Pias, đừng có nói mấy lời vô dụng này với ta. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói những lời này thì có ích gì, cho dù bọn ta tin tưởng ông vô tội, nhưng các quý tộc khác trong vương quốc sẽ tin sao?”
“Làm sao tẩy trắng thanh danh là chuyện của gia tộc Locknard. Họa là gia tộc của ông gây ra, cho nên ông phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả!”
“Chuyện khác thì không nói, nể tình chúng ta là đồng minh bao nhiêu năm qua. Ông tự nghĩ biện pháp lấp đầy khoản thâm hụt khổng lồ trong sổ sách của bọn ta trước đi, sau đó mới nghĩ cách giải quyết vấn đề này!"
Công tước Kavadia lạnh lùng nói.
Tổn thất danh vọng là chuyện không có cách nào cứu vãn được. Thoạt nhìn chỉ có một mình gia tộc Locknard làm việc này, nhưng ai ai cũng biết rằng Ngũ Đại Gia Tộc Bắc Cương vẫn luôn đồng khí liên chi.
Chắc chắn là sẽ có không ít này ghi món nợ này lên đầu của họ. Dưới loại bối cảnh này, cho dù có hạ bệ được Hudson thì cũng không đến lượt ông ta thượng vị.
Tổn thất trong chính trị đã không thể cứu vãn được nữa, nhưng tổn thất về mặt kinh tế thì được, Công tước Kavadia cũng không muốn tiếp tục làm kẻ ngốc lắm tiền nữa.
Vận chuyển hậu cần bị thâm hụt trên trương mục là chuyện đương nhiên. Một phần là do tham nhũng gây ra; một phần là do thời tiết, địa hình đặc biệt, hoặc là ngoài ý muốn gây ra.
Nếu đã có thể ghi vào sổ sách thì đương nhiên phải ghi lại. Tuy nhiên, những tổn thất trong nhiều trường đặc biệt đều là những thiệt hại có thể tránh được, cho dù có ghi vào trong sổ sách thì cũng không hề có sức thuyết phục.
Khi không có ai điều tra thì chuyện này chẳng có gì. Nhưng một khi có người truy tra, những khoản sổ sách thiếu sức thuyết phục này chính là chứng cứ tốt nhất chứng minh bọn họ tham ô quân nhu.
Hơn nữa, bản thân họ cũng sạch sẽ gì, chỉ cần bị điều tra thì chắc chắn sẽ lòi ra. Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là bổ sung đầy đủ vật tư trước khi đoàn thanh tra đến.
Chỉ cần bù đắp được khoản thâm hụt này liền sẽ không có chuyện tham ô. Đều là thành viên trong giới quý tộc, mọi người vẫn rất rộng lượng, một chút tì vết có trên sổ sách cũng chẳng tính là gì.
Sắc mặt của Công tước Pias lập tức thay đổi, nếu như chỉ là bỏ tiền đền bù thiệt hại thôi, gia tộc Locknard còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng vấn đề là lão ta làm sao gom đủ nhiều vật tư như vậy trong thời gian ngắn được chứ?
Hiện giờ lão ta đã có thể hình dung ra cảnh tượng các quý tộc Công quốc Mosey, Vương quốc Warhammer và Công quốc Orton đều đang nghĩ cách bổ sung khoản bị thâm hụt.
Chỉ với một chút vật tư trong chợ đen vốn không đủ cho tất cả mọi người.