Người dịch: Whistle
Bây giờ hắn vẫn chưa thể đại diện cho toàn bộ nhân tộc. Đối mặt với toàn bộ nhân tộc, ngay cả Long tộc cần phải nói đạo lý; nhưng khi đối mặt với một tên quý tộc của nhân tộc như hắn thì Long tộc lại không cần đạo lý.
Tiếc là Maxim chỉ là một tấm chiếu mới, hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này. Nó chỉ biết là Hudson có địa vị rất cao trong nhân tộc, có thể chỉ huy được một đám cao thủ và một con Đại Địa Chi Hùng.
"Nhân loại, ngươi muốn hỏi cái gì. Chỉ cần có thể nói, ta đều nói cho ngươi biết!"
Rồng ở dưới xích sắt, không thể không cúi đầu. Là một con Cự Long vị thành niên, Maxim vẫn còn chưa sống đủ.
"Maxim tiên sinh, ta nghĩ tiên sinh đã hiểu sai mấu chốt của vấn đề. Thật ra ta không muốn hỏi gì cả, bởi vì ta biết rõ chân tướng của vụ án Hỏa Long đốt kho này hơn cả tiên sinh.”
“Đây là một phần khế ước, chỉ cần ký tên vào đây, tiên sinh liền có thể được tự do.”
“Ngay cả chuyện đắc tội với Liên minh nhân tộc, ta cũng có thể giải quyết hậu quả dùm cho tiên sinh. Cam đoan sẽ không có người chạy tới đây đồ long!"
Trong khi nói chuyện, Hudson đã đưa bản kế ước mà hắn tự chế tới cho Maxim.
"Không có khả năng, ngươi dám để cho bổn Hồng Long vĩ đại bán mạng cho ngươi, đây thực sự là đang vũ nhục. . ."
Không đợi Hồng Long gào thét xong, Hudson đã mở miệng ngắt lời: "Maxim tiên sinh, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, phải giữ được bình tĩnh.”
“Hiện giờ tiên sinh có tổng cộng hai sự lựa chọn. Hoặc là lựa chọn ký kết khế ước, tiếp tục bay cao; hoặc là biến thành xương rồng, linh hồn rơi xuống Thâm Uyên, vĩnh thế không được yên ổn.”
“Ta đề nghị tiên sinh ký kết khế ước. Mặc dù tờ khế ước này không phải hoàn toàn bình đẳng, nhưng nó có thể đảm bảo quyền tài sản và quyền được sống của một con rồng.”
“Long tộc là chủng tộc có tuổi thọ rất dài, nếu mà so sánh thì tuổi thọ của nhân tộc ta chỉ bằng thời gian ngủ một giấc của Long tộc mà thôi.”
“Chỉ là trăm năm ngắn ngủi, đến lúc đó tiên sinh sẽ lấy lại được tự do của rồng. Trong lịch sử Long tộc cũng có không ít Cự Long ký kết khế ước với nhân tộc ta.”
“Nếu như tiên sinh ký vào khế ước này, cũng đồng nghĩa với việc trở thành con Cự Long thứ tư ký kết khế ước với nhân loại đương thời.”
“Những tiền bối trước đều không chê mất mặt, tiên sinh cần gì phải để ý đến chuyện này chứ?”
“Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tin tức sẽ không truyền tới được đảo rồng. Nếu như tiên sinh thật sự cảm thấy xấu hổ, chúng ta còn có thể che giấu danh tính."
Sau khi nói xong, hắn liền thấy con Hồng Long đang nhìn chằm chằm mình bằng hai con mắt to tướng, như thể muốn dùng ánh mắt để xé hắn thành thịt nát xương tan vậy.
Tiếc là cục diện này không kéo dài được bao lâu thì bị một tiếng "bốp" thay đổi. Sau khi bị gấu vả cho một phát, đầu rồng của Maxim liền quay vòng vòng.
"Con Đại Địa Chi Hùng khốn kiếp này, ngươi đừng có lấn rồng quá đáng! Nhân loại, ngươi không biết dạy dỗ nó sao?"
Đối mặt với lời phàn nàn của Hồng Long, Hudson cười nhạt một tiếng và nói: "Nó là gấu của ta, mà ngươi chỉ là một rồng ngoài, ta dựa vào cái gì phải ủng hộ ngươi?”
“Được rồi. Nếu Maxim tiên sinh đã không nguyện ý ký kết khế ước, vậy thì ta cũng không làm khó rồng nữa.”
“Cố gắng hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của đời rồng sinh đi, bởi vì lát nữa sẽ phải bắt đầu cạo vảy rồng rồi. Cạo vảy rồng trước rồi mới lấy máu rồng, sau đó là cắt thịt rồng. . .”
“Với sức sống mãnh liệt của Long tộc, chắc là các hạ có thể tận mắt nhìn thấy mình chết như thế nào."
Nói xong, Hudson trực tiếp quay người rời đi, không hề có ý dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, nỗi sợ hãi liền vượt lên trên ngạo khí, thân thể của Hồng Long đang không ngừng run rẩy, nó hét lên: "Chờ một chút!"
Đồng thời vào lúc đó, một chữ ký đã được viết lên trên khế ước. Một người một rồng vốn chẳng có quan hệ gì thì nay lại lập tức bị khế ước trói buộc lại.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hudson cũng không khỏi mừng thầm, một nụ cười xuất hiện nơi khóe miệng.
…….
"Cái gì, con Hồng Long đó đã ký kết khế ước với Bá tước Hudson rồi sao?"
Morrison hỏi lại với vẻ mặt khó tin.
Mọi người cùng nhau vào dãy núi Ula bắt rồng, Hudson cũng chỉ về sớm hơn bọn họ nửa ngày mà thôi. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà con Hồng Long này đã biến thành tọa kỵ của người khác.
Nếu sớm biết con rồng này dễ thu phục như vậy thì lão ta đã đại diện Vương thất tới tranh đoạt rồi.
Morrison đã già rồi, không còn sống được mấy năm nữa, bản thân lão ta không sử dụng được. Nhưng mà vương thất cần nha!
Danh tiếng của Vương tử Caesar xấu như vậy, nếu như có thể thu phục được một con Cự Long, có lẽ sẽ có thể dựng đứng uy vọng, vãn hồi những danh dự đã bị tổn thất trước đó.
Nhưng hiện giờ có nói gì cũng đã chậm, khế ước cũng đã ký rồi, không có khả năng đổi ý được.
"Vâng, Morrison tiên sinh. Sau khi Hồng Long được đưa về quân doanh liền dùng xích sắt trói chặt lại, không bao lâu sau, Hồng Long liền tỉnh lại.”
“Bá tước Hudson đích thân qua đó nhìn chằm chằm, Hồng Long liền chủ động ký kết khế ước với hắn. Giờ nó đã là rồng của mình rồi, cho nên ngài Bá tước đã hạ lệnh thả Hồng Long về dưỡng thương."
Những lời mà gã sĩ quan quý tộc sĩ này nói đều là tin tức mà Hudson cố ý thả ra bên ngoài.
Nơi này chính là doanh soái của hắn, không có người cầm đầu là hắn đồng ý, một vị cung phụng còn chưa đủ tư cách để cho các sĩ quan quý tộc bên dưới mở miệng.
Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, Morrison nói không nên lời. Cảnh tượng nổi tiếng trong truyền thuyết lại đang thật sự xảy ra ở trước mắt lão ta, sự chênh lệch này, người bình thường sẽ không chịu được.
Mặc dù lão ta không tin tưởng đây chuyện này, nhưng sự thật bày ở trước mắt, lão muốn không tin cũng không được.