Người dịch: Whistle
Sau khi tiễn biệt một thời đại, Hudson cũng càng bận rộn hơn. Hắn là thống soái của đại quân, nên sẽ không tránh khỏi bị trách tội, nhưng hắn cũng phải giải quyết tốt hậu quả.
Cũng chẳng có ai dám nhảy ra đoạn quyền của hắn, bởi vì bọn họ không biết công việc sau này sẽ còn có bao nhiêu phiền phức.
Chuyện này có liên quan đến việc phân phối lợi ích sau chiến sau, chỉ cần hơi sơ ý làm không đến nơi đến chốn là sẽ có một đống người chạy tới kiếm chuyện. Và người phải chịu trách nhiệm đương nhiên là người cầm đầu, chuyện này không có gì phải hoài nghi cả.
Hudson cảm nhận được một ngày của mình dài bằng cả một năm. Lúc đầu hắn còn định lôi kéo Đại công tước Alfiero cùng nhau gánh vác, kết quả đợi đến khi đại thế đã định thì lão cáo già kia lập tức vắt chân lên cổ chạy về vương đô.
Vứt lại toàn bộ cục diện rối rắm ở tiền tuyến cho Hudson. Hiện giờ hắn không chỉ phải bảo vệ bộ hậu cần liên quân, mà còn phải trấn an tâm quân đội phương bắc đang suy sụp, thuận tiện còn phải chống dịch, rồi còn phải triệu tập một đám sĩ quan quý tộc tới để thương lượng phân phối lợi ích.
Phí hết tâm tư, cuối cùng hắn đã miễn cưỡng có thể duy trì được trật tự ở tiền tuyến. Hắn cũng chỉ có thể làm được thế thôi, muốn làm được càng nhiều thì đã nằm ngoài phạm vi quyền hạn của hắn.
Cuối cùng, đối với việc phân phối lợi ích cụ thể, người cầm đầu là hắn chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định cuối cùng.
Không cần nghĩ cũng biết, Caesar III, người luôn thích chơi trò cân bằng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ai cũng biết rõ chuyện này, nhưng mọi người vẫn sẽ phát tiết cảm xúc bất mãn với kẻ làm chủ soái như hắn.
"Tom, phái người đưa báo cáo này đến vương đô!"
Hudson có vẻ hơi mệt mỏi nói.
Phải xử lý một đống công việc làm cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi, còn mệt hơn cả đánh trận nữa. Nhưng hắn lại không thể buông tay vào thời điểm này.
"Quyền lợi" của quý tộc luôn đi cùng với "trách nhiệm và nghĩa vụ", từ trước tới nay đều là như vậy. Trước đó hắn đã hưởng thụ được phần tiền lãi mà chức chủ soái mang lại, vậy thì hiện giờ hắn phải gánh chịu trách nhiệm và nghĩa vụ của một vị chủ soái.
Hudson vẫn không thể làm loại chuyện lâm trận bỏ chạy. Hiện giờ hắn chỉ hi vọng liên minh nhanh chóng thương lượng ra kết quả, sau đó nhanh chóng quyết định phân phối lợi ích trong nội bộ Vương quốc rồi dọn đồ về nhà.
Tính thời gian, từ khi hắn mang binh xuất chinh đến giờ đã hơn 2 năm rồi. Cách thời điểm chiến tranh bộc phát cũng đã gần 3 năm.
Thời gian chiến tranh dài như vậy, toàn bộ Vương quốc Alpha đều đã mệt rã rời. Có thể nói, cứ tiếp tục kéo dài chiến tranh thêm một ngày thì sẽ đều mang lại tổn thất nặng nề cho Vương quốc cổ xưa này.
...
Phỉ Thúy cung, với tư cách là người chiến thắng trong cuộc đấu tranh chính trị mới này, tầm tình hiện giờ của Caesar III rất tốt.
Mặc dù ông ta đã gánh chịu trách nhiệm thay cho Hudson, bị rất nhiều người nghi ngờ là kẻ đã bố cục hãm hại quý tộc Bắc Cương, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến toàn cục.
Ngũ đại công tước chết rồi, tập đoàn quý tộc Bắc Cương đang bị trọng thương. Chỉ riêng việc thay đổi quyền lực nội bộ đã làm cho đoàn thể nhỏ này không thể gây thêm phiền phức cho ông ta trong vòng mấy năm tới.
Lực lượng vương quyền càng được củng cố. Các thế lực quý tộc trong nội bộ Vương quốc lại trở về thời đại cân bằng, đã không còn cục diện một nhà độc đại nữa.
Vấn đề duy nhất chính là tình trạng cơ thể của ông ta đang càng ngày càng tệ. Trong tình huống vô cùng tốt đẹp này, trong tiếng ho khan của ông ta đã kèm theo vết máu.
Cơ thể không tốt, Caesar III chỉ đành tăng tốc độ bồi dưỡng con trai mình. Mối đe dọa bên ngoài đã biến mất, cục diện nội bộ đang vô cùng tốt đẹp, chỉ cần Quốc vương không cố tình tìm đường chết thì sẽ không phát sinh đại sự.
"Đối với phương án phân chia đất phong mà Bá tước Hudson, con thấy như thế nào?"
Caesar III mong đợi hỏi.
"Trong báo cáo này tràn ngập ý thỏa hiệp, Bá tước Hudson đang dùng lợi ích của vương quốc để bán ân tình cho bản thân hắn!"
Vương tử Caesar chau mày nói.
Đây đã không phải là lần đầu tiên mà tiền tuyến gửi những bản báo cáo như thế này. Chỉ là mỗi lần đều không cho y cảm thấy hài lòng.
Đặc biệt là khi nói đến việc phân chia đất phong cụ thể, từ đầu tới cuối đều chỉ có bốn chữ —— đối nhân xử thế.
Vốn dĩ chiến công cũng là một tiêu chuẩn quan trọng để tham khảo. Nhưng tiếc nhiệm vụ chủ yếu của đại quân lại là vận chuyển lương thảo, công lao của ai cũng không cao hơn người khác là bao nhiêu.
Nếu như ngược dòng tìm hiểu, đàm chiến công với một đám người đánh thua trận chỉ là những lời nói nhảm.
Nếu như thật sự phải phân chia như vậy, kẻ đang suất lĩnh quân viễn chinh là Hudson sẽ có ưu thế lớn hơn.
Tiếc là hầu hết những chiến công này đều được lập trong Công quốc Mosey. Người ta đã sớm thanh toán tiền thưởng rồi, vương quốc không thể nào thanh toán thêm một lần nữa.
Trong vấn đề phân phối đất phong, chủ yếu vẫn xem đối phương đã cống hiến được gì cho Vương quốc, mà không phải là xem đối phương cống hiến được gì cho đồng minh.
Trùng hợp là Hudson lại không phải là hạng người dùng quyền để kiếm lợi riêng, toàn bộ đều dựa theo quy tắc của trò chơi chính trị. Đến mức mà mỗi một bản báo cáo đều tràn ngập đối nhân xử thế.
"Ừm! Đây là kết quả tất nhiên. Cho dù là ai đang ngồi trên vị trí của Hudson thì bản bản báo cuối cùng được đưa lên cũng đều sẽ na ná nhau.”
“Cứ làm theo ý của con đi, trả lại bản báo cáo này để hắn sửa đi!"
Caesar III mặt không đổi sắc nói.
Thoạt nhìn có vẻ như là chủ soái và Quốc vương đang đánh cờ, nhưng trên thực tế lại là các đại quý tộc tiền tuyến và vương quyền đang đánh cờ. Kẻ làm chủ soái như Hudson chỉ là một người trung gian mà thôi.