Người dịch: Whistle
Chính trị vốn là một quá trình liên tục thăm dò và thỏa hiệp. Trừ phi thế cục thiên về một bên, nếu không, quá trình cò kè mặc cả sẽ diễn ra trong một thời gian rất dài.
"Sợ là tiếp tục sửa chữa cũng sẽ không có kết quả gì. Hudson cũng không phải hạng người có thể làm chủ sự, gặp một chút vấn đề nhỏ cũng đều phải liên tục xin chỉ thị báo cáo, chẳng có một chút chủ kiến nào.”
“Với tác phong của hắn, chắc là sẽ lại triệu tập đám đại quý tộc tới họp, sau đó lại lấy ra một kết quả xử lý tràn ngập ý thỏa hiệp!"
Vương tử bất mãn nói.
Trước giờ y vẫn luôn không có hảo cảm với Hudson. Cho dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng vị tiểu Caesar này vẫn không thể quên tình cảnh bi thảm mà mình đã gặp phải Công quốc Mosey.”
Theo cái nhìn của y, việc thất bại ngày đó có nguyên nhân rất lớn là do quân đoàn thứ nhất do Hudson thống lĩnh vắng mặt, nếu không thì kết quả của chiến tranh đã khác.
Nhưng mà dù sao y cũng được tiếp nhận sự giáo dục hoàn chỉnh từ vương thất, nên có thể che giấu mối hận này rất tốt, người ngoài vốn không hề biết rõ y đã ghi hận Hudson.
"Một người có thể thống soái trăm vạn đại quân như Bá tước Hudson mà lại không có một chút chủ kiến gì. Tiểu Caesar, đây chính là phán đoán của con sao?"
Caesar III tỏ ra thất vọng hỏi.
Mặc dù từ khi Hudson đảm nhiệm thống soái đại quân đến nay đều không giành được công tích quá lớn. Nhưng việc có thể chỉ huy trăm vạn đại quân mà không gây ra nhiễu loạn đã là một thành tựu không tầm thường rồi.
Đặc biệt là trong quân đội của Vương quốc còn có rất nhiều thành phần, hầu hết đều là quân pháo hôi được chắp vá lâm thời. Để ở chỗ nào cũng có thể gây loạn.
Từ đầu đến cuối, người ngồi trên vị trí chủ soái là Hudson đều đang ngồi trên một thùng thuốc nổ. Không để cho thùng thuốc nổ này nổ tung chính là công tích lớn nhất.
Còn về phần kiến công lập nghiệp. Ai ngu ngốc đến mức huyễn tưởng rằng mình có thể lấy được chiến tích kinh người với một đám ô hợp này chứ.
Có lẽ là vì ý thức được thái độ của Caesar III biến hóa, Vương tử Caesar hơi nhíu mày nói: "Cũng không thể nói là Bá tước Hudson hoàn toàn không có chủ kiến, nhưng những biểu hiện của hắn trong lúc đảm nhiệm chủ soái lại không thể làm cho người vừa lòng.”
“Trong cuộc phản công sau này đối với Đế quốc Thú Nhân, quân đội của vương quốc đã hoàn toàn biến thành khán giả, làm cho địa vị của chúng ta trên trường quốc tế đã giảm đi nhiều.”
“Mặc dù cũng có một phần nguyên nhân là do quân ta đã bị tổn thất nặng nề trước đó, nhưng Bá tước Hudson là thống soái đại quân, lẽ ra hắn cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm."
Lời giải thích này không có gì sai. Trong cái nhìn của rất nhiều người trong vương quốc, biểu hiện của Hudson đúng là không đạt tiêu chuẩn.
Chỉ là nhận định này lại hoàn toàn trái ngược với quan điểm của thế hệ trước. Chỉ có tự mình trải qua sự khủng bố của thú nhân mới có thể hiểu được tầm quan trọng của một vị thống soái "Vững vàng".
"Ngu xuẩn!"
"Trong vương quốc có nhiều lão tướng như vậy, nhưng lại không có người nào đưa ra dị nghị, một người bại trận như ngươi thì dựa vào cái gì mà phê phán hắn?”
“Thoạt nhìn đúng là Hudson không hề hành động gì nhiều, nhưng người ta đang bảo toàn thực lực thay cho vương quốc, tranh thủ đầy đủ quyền nói chuyện, chẳng lẽ cái này không thể so với giá trị của một trận thắng trong miệng ngươi sao?”
“Là vương tử, ngươi cần phải tự hỏi vấn đề một cách khách quan và công chính, mà không phải bị người ta nắm mũi dắt đi!"
Caesar III không nhịn được khiển trách.
Rõ ràng là ông ta không phải tức giận vì Vương tử đã đánh giá thấp Hudson, mà là đang lo cho mắt nhìn người của con trai mình.
Gặp vấn đề mà chỉ biết chú ý đến bản thân vấn đề, đối với một người thống trị mà nói, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cách nhìn nhận vấn đề thiên về một phía này lại là thứ khó thay đổi nhất. Nếu không thay đổi nhận thức cơ bản từ tận đáy lòng thì sẽ khó có thể mở rộng được tầm nhìn chiến lược.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Vương tử Caesar liền trở nên âm trầm. Không phải là y không nhìn ra những vấn đề này, chỉ là thành kiến trong lòng đã làm cho y lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Sau khi tỉnh ngộ, y không chỉ không cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng cảm thấy nặng nề hơn. Tới lúc này thì mới phát hiện ra vấn đề, muốn thay đổi vấn đề sẽ rất khó khăn.
……
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã đến tháng 3 đầu xuân.
Sau khi đã xác định là trên người Đế quốc Thú Nhân đã không còn chất béo, cộng thêm mối đe dọa dịch bệnh đang ngày càng nghiêm trọng, Liên minh nhân tộc chỉ đành phải từ bỏ yêu cầu bồi thường.
Dưới sự hòa giải của các tộc trên đại lục, vào ngày 13 tháng 3 năm 99990 theo lịch Thần Thánh, đại diện của liên quân và Hoàng giả thú nhân đã chính thức ký kết hiệp ước ngưng chiến.
Nội dung vô cùng đơn giản: Hai bên lấy khu vực kiểm soát thực tế làm ranh giới phân chia, kể từ ngày ký hiệp ước, hai bên chấm dứt mọi hành động chiến tranh.
Không có bồi thường chiến tranh, không có sự trừng phạt chiến tranh, thậm chí còn chẳng có nổi một kết luận chính xác ai là bên chính nghĩa trong cuộc chiến này.
Chỉ có thể nói, phần hiệp ước này rất là lục địa Aslante. Các cuộc chiến tranh chủng tộc đều vì tranh giành không gian sinh tồn, không phân chia chính nghĩa và tà ác.
Là người chứng kiến lịch sử, từ đầu đến cuối, Hudson cũng chỉ là một vị khán giả.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ thực lực, thú nhân phải chịu thiệt thòi trong hiệp ước ngưng chiến vì bọn họ đã đánh thua.
Đại thảo nguyên thú nhân đã thuộc quyền sở hữu của nhân tộc, còn những ngọn núi và vùng đất hoang hiện đang bị liên quân chiếm giữ lại thuộc về những chủng tộc thú nhân đang phụ thuộc nhân tộc.