Người dịch: Whistle
Tình cảm là thứ có thời hạn. Chuyện liên lụy đến càng nhiều lợi ích thì lực ràng buộc của thứ này cũng sẽ càng yếu.
Nếu như có quan hệ nhân mạch đủ rộng, làm tốt trong cách đối nhân xử thế bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ có bạn bè thân thích vươn tay ra kéo một phát, quá trình suy sụp sẽ chậm lại một chút.
Nhưng nếu như quan hệ nhân mạch không đủ lực, toàn thế giới đều là kẻ thù, vậy thì thế lực này sẽ biến mất khỏi thế giới này này nhanh thôi.
...
Yến hội kết thúc, Hudson vẫn không được rảnh rỗi. Là người thắng trong cuộc chiến lần này, Gia tộc Koslow chắc chắn là bên thắng lớn nhất.
Ngoài người cầm đầu gia tộc là Hudson đã trở thành Bá tước đất phong ra thì vẫn còn có không ít con cháu chi mạch trổ hết tài năng.
Chỉ là bọn họ không thể nào đạt được ước muốn của mình là ở lại nội địa vương quốc an hưởng thái bình, mà bị ép phải tiến về phương bắc lập nghiệp.
Không phải là Hudson không chịu xuất lực hỗ trợ, mà vì hắn đang bị quy tắc của trò chơi chính trị quản chế, hắn không thể nào lấy hết toàn bộ chỗ tốt được.
Những con em trong các đại gia tộc khác đều bị ép tới Bắc Cương lập nghiệp, Gia tộc Koslow đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này, chỗ tốt của việc nhân khẩu thịnh vượng liền được thể hiện ra. Trong đám con cháu đi theo Hudson lăn lộn, có chừng hơn hai mươi người nhận được tước vị.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là cấp tước vị không cao, đến Bắc Cương cũng không có nhiều quyền nói chuyện. Cũng may là bọn họ còn có thể đoàn kết, không đến mức bị người ta bắt nạt.
Nhìn qua những nhân tài kiệt xuất của gia tộc đang ở trước mắt này, Hudson cảm thấy có một nỗi buồn vô tận. Những nhân tài mà hắn cực khổ bồi dưỡng ra được, hiện giờ cũng phải ra ngoài lập nghiệp.
Và hắn lại không làm ra chuyện ngăn cản tiền đồ của tộc nhân. Mặc dù ra ngoài lập nghiệp không phải chuyện dễ, nhưng lại có vô hạn khả năng.
Ở lại gia tộc đúng là an nhàn thoải mái dễ chịu, nhưng tiền cảnh phát triển cũng sẽ bị hạn chế.
Khi con cháu của một gia tộc chỉ ham an nhàn hưởng lạc thì gia tộc đó cũng đã bước đến thời khắc suy tàn. Chỉ có không ngừng tiến lên mới có thể sáng tạo ra một tương lai huy hoàng hơn.
"Mọi người ngồi xuống cả đi!"
"Các ngươi đều là tinh anh của Gia tộc Koslow ta, có thể từ trong vạn quân trổ hết tài năng cũng đủ để chứng minh năng lực của các ngươi.”
“Các ngươi cũng đã nhận được văn thư sắc phong rồi. Từ nay về sau, các ngươi chính là những nhà quý tộc mới của Vương quốc, phải học được cách sinh tồn của quý tộc.”
“Nội dung cụ thể thì các ngươi đã được huấn luyện trước đó. Còn chuyện mà ta muốn nói cho các ngươi biết chính là: Nếu muốn đặt chân ở Bắc Cương, chỉ học tập và huấn luyện trong gia tộc thôi là còn chưa đủ!”
“Thực lực, thực lực, thực lực!”
“Trên thế giới này, thứ thực sự làm cho chúng ta có thể sống yên phận viễn vĩnh cũng là thực lực.”
“Quy tắc mặc dù quan trọng, nhưng quy tắc cũng là do cường giả chế định. Trong lúc các ngươi tuân thủ quy tắc, lợi dụng quy tắc thì cũng phải luôn luôn nhớ rằng: Trên đời này không có quy tắc nào là không thể bị thay đổi.”
“Ngày mai ta sẽ mang theo đội ngũ rời đi. Sau này các ngươi có thể cắm rễ ở tại phương bắc này hay không thì chỉ có thể dựa vào bản thân các ngươi.”
“Căn cơ của gia tộc quá cạn, không thể giúp được gì nhiều cho các ngươi. Là gia chủ, ta chỉ có thể tư nhân tài trợ cho mỗi người các ngươi 3000 kim tệ và vũ khí trang bị cho 100 người.”
“Còn những chi mạch khác có thể cung cấp cho các ngươi bao nhiêu trợ lực thì phải nhờ vào các ngươi tự mình đi tranh thủ với các trưởng bối, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này."
Hudson ngữ trọng tâm trường nói.
Nghĩ lại cũng khổ thật, Sổ sách công của Gia tộc Koslow lại có thể bằng không. Sản nghiệp đều là của riêng các chi mạch, sản nghiệp của gia tộc chính là 0.
Hudson chỉ vừa mới nhậm chức gia chủ, không kịp phát triển sản nghiệp của gia tộc, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể tự mình móc tiền túi ra tài trợ.
May mà hắn đã phát đại tài trong cuộc chiến tranh lần này, nếu không thì người làm gia chủ như hắn sẽ rất bi kịch, ngay cả vốn khởi nghiệp cho tộc nhân mà cũng không tài trợ được.
"Xin gia chủ yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng!"
Evola vừa nói dứt lời, mặt Hudson liền đen lại. Yên tâm, hắn yên tâm được mới là lạ.
Những người khác thì không nói, nhưng hắn chắc chắn là sẽ không hoàn toàn yên về đứa anh trai ruột Evola này.
Hudson vốn định để anh trai mình ở lại trong gia tộc, tiếc là người trẻ tuổi đều tràn ngập đấu chí, còn kém nước viết lên trên trán 4 chữ "thiên hạ vô địch”.
Vì có thể ra ngoài, ngay cả Nam tước Redman cũng đích thân viết thư làm thuyết khách: Yêu cầu hắn cho Evola một cơ hội rèn luyện bản thân.
Người làm cha luôn ký thác kỳ vọng vào con trai mình, đặc biệt là sau khi Hudson ngóc đầu dậy, yêu cầu của Nam tước Redman đối với những đứa con trai của mình cũng ngày càng cao.
Có lẽ trong cái nhìn của người làm cha mẹ như ông ta thì hai đứa đều cùng cha mẹ sinh, nên chắc là sẽ không kém hơn là bao.
Dù gì thì ông ta cũng có nhiều đứa con trai, có thể chơi được. Trong các cuộc đấu đá nội bộ trong Vương quốc rất hiếm khi xảy ra nhân mạng. Nếu như thật sự xảy ra vấn đề, vậy thì để cho người làm em trai là Hudson đứng ra giải quyết hậu quả là được.
Vì giảm bớt những chuyện phiền phức sau này, Hudson cnf cố ý chọn cho bọn họ một mảnh đất phong không có người tranh. Khuyết điểm duy nhất chính là vắng vẻ một chút.
Nếu đã là ra tới rèn luyện, vậy thì chuyện này cũng chẳng phải đại sự gì. Dù sao cũng chỉ là Nam tước lĩnh, tương lai còn có cơ hội thay đổi hang ổ.
Nhìn xem nhị ca Evola đang vô cùng hứng khởi, Hudson liền không nhịn được muốn cười. Không biết sau này khi nhận được sự quan tâm của em trai mình thì anh ta có còn cao hứng được như vậy hay không.
"Rất tốt, các ngươi phải tiếp tục duy trì loại đấu chí này!"