Người dịch: Whistle
So với các thế lực quý tộc khác, Hudson tình nguyện để gia tộc Dalton nắm giữ những khu vực gần biển của tỉnh Đông Nam.
Chỉ cần hắn duy trì đủ sức uy hiếp trên đất liền, gia tộc Dalton sẽ không dám kiếm chuyện ở trên biển.
Nhưng nếu như là thế lực trên biển nắm giữ những khu vực này, vậy thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy, một lời không hợp, người ta liền trực tiếp chơi chiêu phong tỏa đường biển.
Có lẽ là nhờ có Thần Hi chi chủ phù hộ, hoặc có lẽ bây giờ đang là thời điểm thuận lợi để ra khơi, nên trên đường đi đều gió êm sóng lặng, ngay cả một chút bọt nước cũng không có.
Tiếc là vận khí cũng sẽ có lúc dùng hết, một ngày trước khi đến đích, biển cả đột nhiên biến sắc.
Mưa to gió lớn đột nhiên xuất hiện, mặt biển vốn yên tĩnh cũng dâng lên những đợt sóng dữ dội mạnh mẽ va đập vào thân tàu.
Hudson đã tận mắt nhìn thấy một tên binh lính bởi vì không cẩn thận mà bị bọt nước cuốn vào trong biển rộng, chỉ trong một khoảnh khắc đã biến mất dưới hải dương mênh mông, dù có muốn ra tay cứu viện cũng không kịp.
"Đáy biển có Ma thú đang tới gần, toàn bộ cường giả đồng loạt ra tay ổn định thân thuyền, chuẩn bị đánh giết Ma thú!"
Một vị thuyền trưởng có kinh nghiệm dày dặn cao giọng la lên với mọi người.
Cả đám quý tộc đều không có kinh nghiệm hàng hải nên chỉ biết mù quáng theo lời nghe chỉ huy mà không thèm để ý tới việc tên thuyền trưởng này có vượt quá thân phận địa vị hay không.
"Maxim, phóng thích khí tức của ngươi ra xua đuổi những con Ma thú đang làm loạn dưới đáy biển!"
Hudson vừa dứt lời, một con Cự Long phiên bản mini từ phía sau hắn bay ra, nhanh chóng biến thành một con vật khổng lồ trên không trung, sau đó phiền phát ra một tiếng long ngâm thanh thúy.
Không thể không thừa nhận là lực uy hiếp của Cự Long rất mạnh. Dưới long uy cuồn cuộn, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực, như thể không khí cũng trở nên ngột ngạt vậy.
Mặt biển hỗn loạn nhanh chóng bình tĩnh lại. Những con Ma thú vừa lợi dụng sự hỗn loạn để ban nãy để kiếm chuyện thì giờ phút này đã không thấy bóng dáng.
Làm xong việc, Maxim buồn bực lắc lắc cái đuôi rồi nhanh chóng thu nhỏ người lại, bay tới bên cạnh Hudson.
Toàn bộ quá trình còn không đến thời gian một chén trà, nhưng những ảnh hưởng mà nó mang lại thì rất lớn. Lúc này, đám binh sĩ sống sót sau tai nạn đã không nhịn được nữa mà kinh hô: "Long kỵ sĩ! Long kỵ sĩ..."
Sắc mặt của đám quý tộc đồng hành lại càng đẹp mắt hơn. Có người chấn kinh khó có thể tin được, có người lại may mắn vì sống sót sau tai nạn, còn có cả những khuôn mặt bất đắc dĩ...
Thật sự là làm khó cho đám quý tộc này, đội bên tỉnh Đông Nam quả thực không dễ chọn!
Gia tộc Dalton vừa mới phô bày thực lực, mọi người không dễ dàng gì mới chấp nhận, nhưng một vụ ngoài ý muốn đã để cho con Cự Long kia chạy ra phát uy.
Hudson đang dùng hành động thực tế để mạnh mẽ tuyên bố với mọi người: Vị Long kỵ sĩ thứ tư trên đại lục đang ở ngay bên cạnh họ.
So với vẻ mặt khó chọn lựa của đám quý tộc, Bá tước Pierce ở bên cạnh liền bình tĩnh hơn rất nhiều. Việc Hudson trở thành Long kỵ sĩ cũng không phải là bí mật gì, lão ta đã sớm chuẩn bị tâm lý với vị đối thủ cạnh tranh tiềm tàng này rồi.
Long kỵ sĩ đúng là rất mạnh, nhưng cũng bởi vì sức mạnh này nên Long kỵ sĩ không thể tùy tiện ra tay, hầu hết tác dụng vẫn nằm ở chiến lược uy hiếp.
Khúc nhạc dạo ngắn qua đi, trên thuyền nhanh chóng khôi phục lại vẻ thái bình. Chỉ có một điều khác nhau chính là màn biểu diễn phấn khích vừa rồi của Maxim đã trở thành đề tài nói chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Còn về chuyện dưới nước đột nhiên xuất hiện Ma thú lại chẳng có ai quan tâm.
Trong biển rộng mênh mông có vô số sinh linh đang sinh sống, số lượng Ma thú trong hải dương cũng không hề ít hơn trên lục địa, gặp được chỉ có thể xem như bọn họ đen.
Lênh đênh trên biển lâu ngày chắc chắn sẽ khó tránh khỏi phải đụng chạm với những con Ma thú dưới đáy biển. Nhưng hầu hết thời gian mọi người đều bình yên vô sự.
Dù gì thì con thuyền cũng là do những khối gỗ và tấm sắt tạo thành, nó không nằm trong phạm vi thực đơn của Ma thú.
…..
"Cuối cùng cũng về tới rồi!"
Nhìn qua Sơn Địa Lĩnh ở trước mặt, Hudson không nhịn được cảm khái.
Sau khi thuyền cập bờ, trong lòng Hudson chỉ muốn về nhà, nên hắn và một đám quý tộc đều khước từ lời mời giữ lại của Bá tước Pierce, rồi ngựa không dừng vó chạy thẳng về lãnh địa.
Nhìn thấy đội ngũ trước mắt do Nam tước Redman thống lĩnh ra đây nghênh đón, khóe mắt Hudson không khỏi ươn ướt. Cũng may loại cảm xúc bộc phát này nhanh chóng bị hắn kiềm chế lại.
Là chư hầu một phương, hắn không được phép bộc lộ những tình cảm dư thừa này. Ngay cả khi đang rất nhớ "nhà" thì hắn cũng nhất định phải kiềm chế, nếu không, chuyện này sẽ biến thành "nhược điểm" bại lộ trước mặt người khác.
"Về rồi à?"
"Con về rồi!"
Cuộc đối thoại giữa hai cha con diễn ra một cách giản dị và tự nhiên. Toàn bộ tình cảm đều được gói gọn trong 3 chữ đơn giản này.
Có thể thấy là Nam tước Redman đã già đi rất nhiều. Trên đầu đã xuất hiện thêm rất nhiều tóc trắng, nhưng mà trạng thái tinh thần lại tốt vô cùng.
Ông ta vừa phải lo lắng cho những đứa con trai đang chinh chiến phương xa, lại còn phải nhọc lòng vì sự phát triển của Sơn Địa Lĩnh, có thể nói là ông ta chẳng có ngày nào là thoải mái trong hơn hai năm đây.
Thời gian hạnh phúc nhất chính là khi tin chiến thắng được truyền tới từ tiền tuyến. Đối với một người cha mà nói, nhìn thấy con cái của mình đang dần dần thành công chính là niềm an ủi tốt nhất về mặt tinh thần.
"Về là tốt rồi, con đến tiếp nhận công việc của Sơn Địa Lĩnh đi, ta đều sắp sầu chết rồi!"
Nam tước Redman lộ vẻ khó khăn nói.