Người dịch: Whistle
Biết rõ là có vấn đề, Hudson đương nhiên sẽ không ngu mà nhảy vào trong đó, nhưng chuyện này không hề trở ngại đến việc hắn đứng đó nhìn xem đám đồng hành nhảy vào trong hố.
Là đối thủ cạnh tranh, hắn không đi bỏ đá xuống giếng đã được xem như có liêm sỉ lắm rồi, còn việc chủ động nhắc nhở mọi người chú ý cạm bẫy là chuyện không thể nào xảy ra.
Huống chi, cho dù hắn có nhắc nhở, chưa chắc người ta sẽ cảm kích. Không chừng sẽ còn gây ra nhiều thù hận hơn, bỗng dưng tạo ra phiền phức cho bản thân mình.
Trong bối cảnh này, một mặt thì Hudson cười ha hả nhận đơn, một mặt thì hắn lại cố tình kéo dài thời gian sản xuất đơn hàng, thuận tiện còn yêu cầu một số tiền đặt cọc.
Việc làm trái với điều ước trong thương vụ chưa bao giờ là vấn đề. Chỉ cần tốc độ sản xuất đủ chậm, cho dù có bị trễ thời gian giao hàng, hắn cũng có năng lực giải quyết hết đống thương phẩm đã sản xuất ra.
Nếu như có thể tiện thể đả kích luôn đối thủ cạnh tranh thì sẽ càng hoàn mỹ hơn. Dù sao, ngành công nghiệp sản xuất sắt thép vốn là một ngành lớn, có yêu cầu rất cao về năng lực tài chính.
Không thể nói là không có tiền thì không thể sản xuất, nhưng khi thiếu vốn đầu tư, những cự đầu ngành sắt thép chắc chắn sẽ gặp bất lợi trong cuộc cạnh tranh lâu dài.
Sau nhiều năm phát triển, loài người đã thực sự chạm tới ngưỡng cửa của cuộc cách mạng công nghiệp. Chỉ là sự bùng nổ của khoa học và công nghệ khác với cuộc cách mạng động cơ hơi nước thông thường, nó giống như một cuộc cách mạng công nghiệp ma pháp hơn.
Theo Hudson, với hệ thống chính trị đặc biệt của đại lục Aslante, thủ đoạn hữu hiệu nhất để bộc phát một cuộc cách mạng công nghiệp chính là chiến tranh.
Giới quý tộc bảo thủ chỉ sẵn sàng chi tiền cho việc nghiên cứu và phát triển một dự án duy nhất - quân sự. Phàm là những thành quả nghiên cứu khoa học có thể đề cao thực lực quân sự đều dễ dàng chuyển hóa thành kết quả.
Ví dụ như thứ vũ khí đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong cuộc chiến tranh lần này là Ma pháp nỏ, sau này nó sẽ bộc phát ra một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Hudson tự nhận mình không có năng lực để so về việc nghiên cứu khoa học với các thế lực lớn, nên hắn mới khuyến khích Caesar III tập trung lực lượng của cả Vương quốc để làm điều này.
Hiệu quả thì tạm thời không thấy gì, nhưng hiệp hội pháp sư của Vương quốc đã tiếp nhận gánh nặng này, nhiều Nhà giả kim bậc thầy có kinh nghiệm chế tác Ma pháp nỏ đã gia nhập vào đội ngũ nghiên cứu phát minh.
Kỹ thuật mà Vương quốc đang nắm giữ không có nghĩa là các đại quý tộc cũng có, nhưng khi Vương quốc sản xuất ra được Ma pháp nỏ, các đại quý tộc trong nước lại có thể mua sắm được.
Hudson cũng không hy vọng xa vời là loại Ma pháp nỏ mà Vương quốc sản xuất ra sẽ tiên tiến cỡ nào, chỉ cần có thể đuổi theo trình độ của thế giới là đủ rồi.
Khi mà mọi người đều nắm trong tay một loại vũ khí trang bị thì cũng tương đương với việc ngang bằng trình độ, cuộc canh tranh cuối cùng sẽ xoay quanh năng lực thống soái.
Nếu bàn về việc vận dụng Ma pháp nổ, không phải là Hudson chém gió, nhưng ở trên cả đại lục Aslante, hắn chính là người có kinh nghiệm phong phú nhất.
Theo một ý nào đó mà nói, Ma pháp nỏ có thể tỏa ra hào quang rực rỡ trong cuộc chiến cũng có một phần công sức rất lớn của Hudson.
Nếu không phải hắn dốc hết sức kiên trì tập trung ma pháp nỏ lại để sử dụng, thì không ai biết được uy lực sau khi món vũ khí tập hợp thành quy mô sẽ lớn như vậy.
Ngoài tạo hình khác biệt và công nghệ chế tác rườm rà ra, về bản chất thì loại Ma pháp nỏ này chính là súng trường kiểu cũ.
Bất cứ ai có một chút tầm nhìn chiến lược đều biết rằng một khi loại Ma pháp nỏ có yêu cầu rất cao về sức năng suất này được phổ biến trên diện rộng, nó sẽ tác động sâu sắc như thế nào đến tình hình trên đại lục.
Vứt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, Hudson lại tiếp tục bận rộn. Vốn cho rằng sau khi chiến tranh kết thúc, hắn liền có thể nghỉ ngơi một hồi sau khi trở lại lãnh địa, nhưng sự thật chứng minh rằng đây chỉ là một hy vọng xa vời.
Đầu tiên là vội vàng tiếp nhận những vùng đất phong mới, tiếp đó lại ngựa không dừng vó tiến hành điều chỉnh các nhân viên ở tầng quản lý, sau đó lại trùng hợp phát hiện được âm mưu của đám thương hội vô lương.
Sau khi làm xong mọi chuyện, hiện giờ hắn lại phải đi tuần tra lãnh địa. Rời khỏi lãnh địa nhà mình trong thời gian dài như vậy, nếu như người làm lãnh chúa như hắn không đứng ra để cho có sự hiện diện thì sẽ rất dễ xảy ra bất trắc.
. . .
"Isabel tiểu thư, ngài Bá tước vừa mới ra ngoài tuần tra lãnh địa, hay là ngài đến vào lúc khác đi?"
Tom thấp giọng khuyên nhủ.
Có thể thấy là y vô cùng kiêng kỵ về vị nữ nhân bị hoài nghi là tình nhân của lãnh chúa này, ngay cả mặt cũng không dám nhìn thẳng.
Không chỉ có Tom kiêng kỵ, mà ở trong toàn bộ phủ lãnh chúa, Isabel đều có địa vị rất đặc biệt, bởi vì cô ta là nữ nhân đầu tiên mà lãnh chúa mang về.
Nữ chủ nhân thì không đến mức, nhưng khách nhân thì lại có vẻ như đã ở lại quá lâu. Giải thích hợp lý duy nhất, và cũng được mọi người tán thành, chỉ còn lại thân phận tình nhân mà thôi.
"Trùng hợp như vậy sao? Ta vừa mới qua thì Bá tước đại nhân lại không ở đây nữa?"
Isabel cười ha hả hỏi.
Dựa vào năng lực giao tiếp không tầm thường của mình, cộng thêm thân phận tình nhân của lãnh chúa, cuộc sống trong phủ lãnh chúa của Isabel có thể nói là như cá gặp nước.
Quan trọng nhất là, dù có đối mặt với ai thì cô ta cũng đều vô cùng khách khí, luôn nở nụ cười, tạo ra cho mọi người một ấn tượng rất tốt.