Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877 - Kế Hoạch 3 Năm (3)

Chương 877 - Kế Hoạch 3 Năm (3)
Chương 877 - Kế Hoạch 3 Năm (3)

Người dịch: Whistle

“Chúng ta nhất định phải có chính sách khích lệ lĩnh dân tích cực sinh sản hơn nữa, vì dụ như: Cung cấp điều kiện chữa bệnh tốt hơn cho lĩnh nhân, hoặc là ban thưởng một số hiện vật.”

“Nếu chỉ dựa vào mấy tên Mục sư thì làm sao có thể thỏa mãn được nhu cầu chữa bệnh của lãnh địa chứ?”

“Chu kỳ bồi dưỡng Mục sư quá dài, trong ngắn hạn sẽ không thể bồi dưỡng được lượng lớn Mục sư.”

“Lựa chọn tốt nhất chính là bồi dưỡng Dược tề sư, không cần bọn hắn phải tinh thông luyện dược thuật cỡ nào, chỉ cần hiểu dược lý, biết phối hợp một số thảo dược, ứng phó được một chút bệnh vặt thông thường là đủ."

Lời nói của Hudson không khác gì tiếng bom nổ trong tai đám thuộc hạ.

Dược tề sư không được hoan nghênh trên đại lục Aslante, vào thời đại mà Giáo Đình còn hưng thịnh đã gán mác dị đoan, nếu như bắt được sẽ bị đưa lên giàn hỏa thiêu.

Ngay cả khi Giáo Đình không suy sụp thì Dược tề sư cũng là một ngành nghề khó phát triển dưới sự ảnh hưởng của quan niệm truyền thống.

Chủ yếu là do các quý tộc lão gia cao cao tại thượng không cần sự phục vụ của Dược tề sư. Bị thương sinh bệnh đã có Mục sư lo liệu, dù là không muốn dùng ma pháp trị liệu thì cũng còn có ma pháp dược tề cao cấp hơn Dược tề sư.

Cũng vì có đẳng cấp rõ ràng như vậy nên ma pháp dược tề mà các đại nhân vật sử dụng là chính thống, còn Dược tề sư bình thường lại trở thành dị đoan.

Theo Hudson, mọi chuyện là đều vì lợi ích. Vì độc quyền tài nguyên chữa bệnh nên Mục sư đã cố tình bôi đen chèn ép đối thủ cạnh tranh.

Nếu như ở nơi mà Giáo Đình có sức mạnh to lớn thì Hudson sẽ không dám làm ra chuyện như vậy. Nhưng nơi này là Vương quốc Alpha, ngay cả Mục sư cũng phải cúi đầu trước quý tộc.

Có lẽ các Mục sư trong lãnh địa sẽ rất bất mãn, nhưng sẽ không thể nào gây ra náo loạn. Coi như bọn họ không muốn làm, nhưng gia tộc sau lưng cũng sẽ ép họ phải tiếp tục làm.

Quyền nói chuyện là thứ mà chỉ có Đại mục sư mới có tư cách sở hữu. Còn đám người đang lăn lộn trong lãnh địa của Hudson chỉ là Mục sư cấp thấp.

Nếu không muốn làm, bên ngoài còn có hàng tá người đang chờ để thay thế địa vị của bọn họ. Chỉ thỏa mãn nhu cầu chữa bệnh của quý tộc thì cũng không cần bao nhiêu người.

Huống chi, mặc dù sự thay đổi này có ảnh hưởng đến địa vị của Mục sư, nhưng mức độ ảnh hưởng tổng thể lại không lớn.

Ngay cả khi Dược tề sư có thể tro tàn lại cháy tại Sơn Địa Lĩnh, thì trong một khoảng thời gian rất dài sau này, bọn họ cũng chỉ có thể chữa bệnh cho nông nô mà thôi.

Các quý tộc lão gia sẽ không tin tưởng bọn này, đối thủ cạnh tranh hiện giờ của Mục sư vẫn là đám Ma pháp sư tinh thông thuật luyện dược.

Tổng thể mà nói, chỉ cần không xảy ra chiến tranh. Các quý tộc cũng không có nhiều nhu cầu khám chữa bệnh, thân thể của các kỵ sĩ lão gia đều tốt vô cùng.

Nếu như thân thể phát sinh vấn đề, thì chỉ là do tuổi tác. Thường thì khi bệnh cũ tái phát cũng là lúc nên về đoàn tụ với ông bà.

Đối với các quý tộc có tuổi mà nó, Trị Dũ thuật kích phát tiềm lực sinh mệnh mà các Mục sư sử dụng chính là một tấm bùa đòi mạng.

Không chữa thì còn có thể sống thêm được mấy ngày, còn chữa thì khả năng cao là trực tiếp về chầu ông bà.

"Ngài Bá tước, Dược tề sư cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, nếu thả bọn chúng vào đây, sợ là sẽ gây ra nhiễu loạn. Nhất là danh dự của bọn chúng, làm không tốt sẽ còn dẫn tới..."

Không đợi quan chính vụ Jacob nói hết lời, Hudson liền ngắt lời nói: "Ta mặc kệ bọn hắn có phải là người tốt hay không, ta chỉ cần bọn hắn bồi dưỡng nhiều Dược tề sư hơn cho lãnh địa.”

“Nếu như lo lắng bọn hắn có vấn đề, vậy thì các ngươi chỉ cần phái người nhìn chằm chằm là được. Chuyện mà các ngươi cần làm là giúp ta giải quyết vấn đề, mà không phải chỉ biết đưa ra vấn đề.”

“Còn về phong ba bên ngoài, người làm Bá tước như ta sẽ đỡ lấy, không cần các ngươi đi gánh vác!"

So với ích lợi đạt nước, Hudson cảm thấy mình có thể gánh chịu một chút rủi ro này.

Giáo hội trong nội bộ Vương quốc cũng bị ra thành năm bè bảy mảng, đã sớm bị các quý tộc chia tách thất linh bát lạc, Tên Giám mục ở trong Sơn Địa Lĩnh còn là do Hudson bổ nhiệm, chỉ là một vật bài trí trong chính trị.

Nếu làm vậy sẽ khiến cho Giáo Đình bất mãn thì cứ để bọn chúng bất mãn đi. Dù sao lão đại nhà mình cũng là dị đoan trong mắt của Giáo Đình rồi, người làm tiểu đệ như hắn có nối gót thì cũng chẳng có chuyện gì.

Hudson vốn dựa vào đánh giết kỵ binh Giáo Đình để lập nghiệp, hắn ngại để cho thanh danh của mình có thêm dấu ấn phản Giáo Đình sâu sắc hơn một chút.

...

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Hudson lại trở về với ôn nhu hương. Không thể không thừa nhận là Isabel thực sự rất có sức hấp dẫn, ca múa cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, trong mấy ngày gần đây, hắn vẫn luôn ngủ lại ở chỗ này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, trong nội tâm Hudson cũng sinh ra một cảm giác nguy cơ. Đặc biệt là khi nhìn thấy thư do vị hôn thê của mình gửi tới, hắn càng cảm thấy nhức đầu hơn.

Lúc trước, hắn đã thề thốt cam đoan với Melissa là giữa hắn và Isabel không có quan hệ gì. Nhưng tình trạng hiện giờ làm cho hắn không có cách nào bàn giao.

Ở phương diện này, hắn cảm thấy rất bội phục cha vợ của mình, cây hồng kỳ trong nhà không ngã, ngọn cờ ở phía ngoài vẫn tung bay. Thậm chí có một lần Hudson còn phát hiện Aurane mang theo tình nhân về nhà chơi đùa với phu nhân ông ta.

Chuyện như vậy, Hudson không dám cam đoan là mình cũng có thể làm được. Ít nhất là năng lực dỗ dành nữ nhân của hắn hoàn toàn kém hơn cha vợ hắn.

Thứ duy nhất có thể sinh ra lực hấp dẫn với nữ nhân chính là thân phận Long kỵ sĩ của hắn, nhưng đây là do Maxim mang lại.

Bình Luận (0)
Comment