Người dịch: Whistle
Ngay cả khi đánh thắng, cùng lắm cũng chỉ được ban thưởng mấy bữa rượu thịt; nếu như gặp phải lãnh chúa hẹp hòi, có lẽ còn phải tiếp tục gặm bánh mì đen.
Trong một môi trường như vậy, Hudson không dám làm ra động tác lớn gì. Quan trọng nhất chính là nông nô binh thực sự không thể nào đánh lại quân đội siêu phàm, dù cho có huấn luyện như thế nào cũng phải chịu thiệt thòi mà thôi.
Nếu như quân đội siêu phàm chưa được thành lập, hắn cũng chuẩn bị hủy bỏ chế độ điều động toàn dân chiến đấu, chỉ chọn lựa những người có thiên phú tu luyện để tiến hành bồi dưỡng từ nhỏ.
Chủ yếu vẫn là vì bị sức sản xuất hạn chế, không thể phổ cập Ma pháp nỏ với quy mô lớn, nếu không, dù là đội quân do người bình thường tạo thành cũng có thể gây ra sát thương nhất định cho đoàn kỵ sĩ.
Đương nhiên, đó chỉ là trong một cuộc chiến thủ thành. Nếu như phải chiến đấu trong dã ngoại, với uy lực hiện giờ của Ma pháp nỏ vẫn không thể ngăn cản được kỵ sĩ.
Về mặt kinh tế, kế hoạch phát triển Sơn Địa Lĩnh lại càng đơn giản. Tổng kết lại chỉ có một câu: "Tiếp tục khai hoang, tiếp tục đào kênh, phát triển kinh tế sản nghiệp."
Nội dung cụ thể thì không có. Hai câu đầu tiên vô cùng ngay thẳng, nhìn vào liền hiểu là phải làm gì, còn câu phát triển kinh tế sản nghiệp ở phía sau thì cũng chỉ có thể từ từ thử nghiệm.
Sản nghiệp trụ cột hiện giờ của Sơn Địa Lĩnh vẫn là ngành sắt thép. Bất luận là sản xuất nồi chén bầu bồn, hay đao kiếm đầu thương đều có liên quan đến sắt thép.
Trước đây Hudson tạo ra ngành công nghiệp dầu là bởi vì dân số tăng lên.
Muốn kéo dài chuỗi công nghiệp này cũng phải dựa trên hệ thống kinh tế tự cung tự cấp của lãnh chúa.
Việc phát triển thương nghiệp chỉ toàn là lời nói nhảm, quần thể lớn nhất trong lãnh địa chính là nông nô, tiếp theo là nô lệ thú nhân.
Dân tự do cộng quý tộc mới có mấy ngàn người. Chỉ có một chút sức mua này, tiềm lực quả thực có hạn.
Chủ thể buôn bán hiện nay vẫn là quý tộc. Trừ phi phá vỡ chế độ nông nô, nếu không, công thương nghiệp sẽ rất khó phát triển.
Mặc dù có những tổ chức như Thất Nguyệt hội đều đang hô hào những câu khẩu hiệu như "Đánh bại quý tộc, giải phóng nông nô", nhưng bọn chúng đều bị xếp vào đoàn thể tà giáo.
Là một thành viên của tập đoàn quý tộc, Hudson sẽ không ngu đến mức nhảy ra cách mạng bản thân. Cho dù là phải cải cách chính trị thì cũng là chuyện của tương lai.
Đám thuộc hạ thì càng không cần phải nói, bọn họ đều đã trải qua nền giáo dục truyền thống, người nào người nấy đều kiên định ủng hộ chế độ hiện giờ.
"Không đủ!"
Sau khi xem qua một lần, Hudson thản nhiên nói.
Nghe được đáp án này, đám người cảm thấy rất kinh ngạc. Toàn bộ kế hoạch đều là do bọn họ cùng nhau thảo luận ra, bao gồm hầu hết các vấn đề quan trọng trong việc phát triển lãnh địa.
Để làm ra một đề cương như vậy trong thời gian ngắn đã rất không dễ dàng rồi, không ai có thể hình dung ra các chi tiết triển khai cụ thể một cách nhanh chóng như vậy.
"Mời ngài Bá tước chỉ thị!"
Cairne thấp thỏm nói.
Đều là làm công người, nhưng địa vị cũng có chia cao thấp. Cairne đang dần trở thành vị phụ tá đứng đầu, lúc này chỉ có thể đứng ra làm chim đầu đàn.
"Việc phát triển lãnh địa sẽ không thể thiếu nhân khẩu, các ngươi cũng đã biết giới hạn của Bá tước lĩnh là bao nhiêu rồi.”
“Sau khi khai hoang đầm lầy và Salam xong, tổng diện tích lãnh địa nhất định sẽ vượt qua 40.000 km2, cho dù chỉ dùng một nửa diện tích làm đất trồng trọt thì cũng có thể nuôi được mấy triệu người.”
“Nhân khẩu trước mắt của chúng ta mới được bao nhiêu?”
“Chắc là các ngươi cũng biết là con số chênh lệch lớn đến nhường nào, vậy thì tại sao lại không có chính sách khuyến khích sinh con?"
Hudson bất mãn nói.
Trong thời đại của các lãnh chúa phong kiến, muốn tăng trưởng nhân khẩu đều phải xem thái độ của lãnh chúa lão gia.
Chỉ cần quý tộc lão gia chịu bỏ tiền bỏ lương thực để nuôi, mọi người liền có thể yên tâm to gan sinh nở.
Vào thời đại không có giải trí, không có trang bị tránh thai, việc gây ra mạng người vào ban đêm chính là một trò chơi chủ lưu.
Kết hôn, đó là thứ gì?
Những thanh niên đến tuổi kết hôn mà không có hôn phối sẽ được quan viên của phủ lãnh chúa trực tiếp gán ghép đối tượng. Ngay cả quyền tự do thân thể mà nông nô cũng không có, đương nhiên sẽ không có quyền cự tuyệt.
Còn về phần dân tự do, trong lãnh địa của hắn vốn chẳng có bao nhiêu người, thích sinh thì sinh, không sinh thì thôi, không quan trọng.
"Ngài Bá tước, chúng tôi đã tuyên bố thông cáo nới lỏng hạn chế sinh nở, cũng đâu cần thiết phải tiếp tục nhắc lại nữa?"
Cairne kiên trì trả lời.
Đây là lần đầu tiên y nghe được từ "khuyến khích sinh con". Dựa theo truyền thống, khi lãnh chúa lão gia cần gia tăng nhân khẩu liền sẽ tuyên bố thông cáo nới lỏng hạn chế sinh nở.
Sau đó, chỉ cần có trẻ em mới được sinh ra, phủ lãnh chúa sẽ gia tăng cung cấp vật tư.
Trước mắt thì Sơn Địa Lĩnh cũng đang áp dụng hệ thống phân phối truyền thống như vậy.
Chỗ khác biệt là, nhằm cổ vũ khai hoang, Hudson đã lấy một phần lợi ích thu được từ đất khai hoang để chia cho lĩnh dân.
Chỉ cần những lĩnh dân chịu khó làm việc, hiện giờ cũng đã có thêm một chút thu nhập hoặc nhiều hoặc ít, có thể coi là nhà giàu trong đám nông nô.
Còn về chuyện nới lỏng hạn chế sinh sản, có vẻ như từ khi Hudson làm chủ Sơn Địa Lĩnh đến nay đều chưa bao giờ giới hạn lĩnh dân tạo người.
Nếu như đặt ở kiếp trước, năng suất sinh nở của Sơn Địa Lĩnh có thể được xếp vào hàng đầu.
Tiếc là bị giới hạn bởi điều kiện chữa bệnh, nên dù năng suất sinh sản khá cao nhưng tỷ lệ tử vong cũng không thấp.
"Chỉ có nhiêu đó còn chưa đủ, chỉ dựa vào việc tăng trưởng một cách tự nhiên này là quá chậm.”