Người dịch: Whistle
Muốn hoạch định kế hoạch phát triển, bước đầu tiên là phải hiểu rõ tình huống ở nơi đó trước, người không nắm rõ hiện trạng đương nhiên là không có quyền lên tiếng.
Ban đầu là hội nghị phát triển lãnh địa, cuối cùng lại biến thành buổi biểu diễn của những người phụ trách ở các nơi.
Tổng hợp kế hoạch phát triển của tất cả mọi người lại chỉ bao gồm hai chữ —— bảo thủ.
Hầu như tất cả phương án đều là trung quy trung quy. Từng trồng khoai tây thì trồng khoai tây, từng trồng lúa mì đen loại thì tiếp tục trồng lúa mì đen, hầu như chỉ biết kiếm ăn từ dưới đất.
Ngay cả khi có người đưa ra đề xuất nuôi dưỡng gia súc thì cũng chỉ vì thỏa mãn nhu cầu của đất cày, thuận tiện giải quyết nhu cầu về nguồn cung cấp thịt cho lĩnh dân.
Người có một chút đầu óc kinh tế cũng chỉ đề xuất gieo trồng cây đay. Đề án này rất được hoan nghênh, hạt của cây đay có thể dùng để tinh luyện thành dầu thực vật, cán của loại cây này có thể kéo tơ dệt vải.
Phát triển kinh tế là vấn đề của thành thị. Những thị trấn nhỏ ở nông thôn chỉ cần sản xuất nông nghiệp cho tốt là được, cùng lắm là tu sửa một số con đường.
Còn kế hoạch phát triển hai thành phố, hoặc có thể nói là ba thành phố cũng tương đối bảo thủ. Sao chép pháp lệnh của nhà hàng xóm rồi đi thử nghiệm đã được xem như biện pháp.
Hết thảy đều trung quy trung củ, không có bất kỳ suy nghĩ lập dị gì. Không tìm thấy điểm sáng, nhưng cũng chẳng có sơ hở gì lớn.
Không có kinh nghiệm quản lý thành phố thì biện pháp tốt nhất chính là copy từ nhà hàng xóm. Muốn phát triển thì mọi người cùng nhau phát triển, muốn nằm thẳng thì mọi người cùng nhau nằm thẳng, chỉ cần trình độ như nhau là sẽ không lạc hậu.
Hudson không vội phê bình những pháp lệnh này, đây đều là kinh nghiệm quản lý mà hàng xóm đúc kết ra được. Có lẽ sau lưng của những pháp lệnh trong khá kỳ lạ này còn có một câu chuyện càng kỳ quái hơn nữa.
Mặc dù copy sẽ không thể lập được thành tích chói sáng, nhưng ít nhất là sẽ không làm cho lãnh địa trở nên rối loạn.
So với tạo ra lối đi riêng là trực tiếp thành lập một hệ thống chính trị hoàn toàn mới, Hudson càng thích cải cách hệ thống chính trị vốn có hơn.
"Ngài Bá tước, đây là kế hoạch phát triển của tổng lãnh địa, mời ngài xem qua!"
Trong khi nói chuyện, Cairne đã sửa sang lại văn kiện rồi trình lên. Trang đầu tiên là «Dự thảo kế hoạch 3 năm phát triển lãnh địa».
Thời gian kéo dài đến ba năm, hiển nhiên sẽ không phải là thuộc địa. Khi hắn đã khẳng định là sẽ đổi chỗ đất phong, yêu cầu trong việc phát triển thuộc chính là: có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích một cách nhanh chóng, ổn định áp đảo hết thảy.
Cải cách thì không có, đợi đến khi trao đổi lãnh địa thành công là sẽ bắt đầu dọn nhà. Cấu trúc xã hội ban đầu sẽ bị phá vỡ, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Lúc này mà chạy đi làm cải cách quả thực là ăn no rửng mỡ, uổng phí hết tài nguyên hành chính.
Nếu không phải người trong lãnh địa về cơ bản đều là nông nô, không có bao nhiêu dân tự do, thì việc di dời quy mô lớn như vậy nhất định sẽ gây ra hỗn loạn.
Kế hoạch ba năm này vô cùng đơn giản, chỉ dùng một trang giấy là đủ để ghi lại, nên cũng chẳng có quy hoạch cụ thể gì.
Tổng kết lại có thể chia làm hai module lớn: Kinh tế và quân sự.
Còn về chính trị thì đám thuộc hạ này vẫn còn chưa có tư cách nhúng tay vào.
Nói trắng ra là, ngay cả bản thân Hudson cũng đang đi theo người khác lăn lộn, cho nên cũng chẳng cần suy tính quá nhiều về vấn đề chính trị.
Trong hệ thống chính trị của toàn bộ vương quốc, quyền nói chuyện của hắn cũng không cao, ngoài lĩnh vực quân sự ra, về cơ bản thì hắn chẳng nhúng tay vào được chuyện gì.
Ngoại giao chính trị là vấn đề mà đám bộ trưởng ở vương đô cần phải suy nghĩ. Về kinh tế thì là mạnh ai người nấy chơi, bởi vì mỗi người đều có nền kinh tế riêng, các lãnh chúa ở khắp nơi có đủ quyền tự chủ.
Mặc dù Quốc vương có thể thu một số loại thuế từ chính quyền địa phương,nhưng mức thuế và loại thuế đều là cố định, hầu hết các nơi vẫn sử dụng hệ thống thuế cũ là nhận thầu thu thuế.
Muốn thu thêm một đồng tệ cũng phải thông qua hội nghị quý tộc phê chuẩn. Trừ phi là thời chiến, nếu không thì việc này miễn bàn.
Về mặt quân sự: Tiếp tục hoàn thiện chế độ dự bị điều động, giảm dần quy mô quân thường trực xuống dưới 3.000 người.
Trong vòng ba năm, thành lập một đội quân cung nỏ gồm 500 người, vũ khí chủ yếu là Ma pháp nỏ; thành lập một đoàn kỵ sĩ gồm 1000 người, đặt nền móng cho việc thành đoàn đoàn kỵ sĩ Ma thú trong tương lai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lĩnh vực phát triển quân sự, Sơn Địa Lĩnh cũng đi theo con đường tương tự như con đường của các quý tộc trong vương quốc.
Với sự suy tàn của Đế quốc Thú Nhân, loại hình thức chiến tranh với quân đội lớn và số lượng người đông đảo sẽ khó có thể xuất hiện trở lại.
Xung quanh Vương quốc Alpha đã không còn sự tồn tại của thế lực lớn dị tộc nào nữa. Trong một khoảng thời gian rất dài sau này, nếu có bộc phát xung đột với ngoại giới thì cũng sẽ là nội chiến với nhân tộc.
Hình thức chiến tranh của quý tộc có rất nhiều ràng buộc. Rất hiếm khi xảy ra chuyện tàn sát trắng trợn, vậy nên cũng đừng kỳ vọng là mọi người có thể cùng nhau ăn thua đủ với địch nhân trong các cuộc nội chiến sau này.
Thời đại mà nông nô được trao vũ khí liền có thể ra chiến trường chiến đấu với địch nhân đã là một đi không trở lại.
Hình thức chiến tranh mới sẽ là tiếp tục để nông nô ra chiến trường, nhưng khả năng cao là sẽ xuất hiện "tam dũng thượng trung hạ".
Không quan tâm ai thắng ai thua, dù sao nông nô vẫn là nông nô mà thôi.