Người dịch: Whistle
Bởi vì chưa kịp giao lưu tình báo mà làm cho phán đoán xảy ra sai lầm, cuộc tập kích được lên kế hoạch tỉ mỉ lại đánh trúng người một người.
Càng hố hơn chính là vết thương của người phụ trách như lão ta không phải bị địch nhân gây ra; mà là bị người một nhà ám toán.
Hết lần này tới lần khác lão ta lại còn không thể khiển trách, trong tình huống lão ta cố tình che giấu tung tích, đối phương căn bản không biết lão ta là người một nhà.
Chuyện trùng hợp như vậy lại lão ta gặp được, nghĩ lại liền cảm thấy phiền muộn.
Sau khi sử dụng thuốc chữa thương, thể xác và tinh thần của Kevin đều đã mệt mỏi rã rời, lão ta cố gắng kiềm chế nộ khí.
Quét mắt liếc nhìn đám thuộc hạ đang sa sút tinh thần rồi tức giận nói: "Sao đám người các ngươi lại không nói câu nào?”
“Chẳng phải chỉ là nhiệm vụ thất bại thôi sao, nghĩ cách đền bù từ nơi khác là được, đừng có trưng cái bộ mặt như chết cha chết mẹ đó ra đây!”
“Hiện giờ các ngươi nên dưỡng thương thì dưỡng thương, nên dọn dẹp thì đi dọn dẹp. Hành động lần này thất bại cũng không sao, nhưng nhất định phải giấu hết mọi thông tin về tổ chức."
Ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đang vô cùng hoảng hốt. Lần thất bại mơ mơ hồ hồ này sẽ không thể nào báo cáo lên cho tổng bộ, mà phải cố gắng phong tỏa tin tức.
Nếu không, một khi tin này truyền về tổng bộ, mọi người sẽ chỉ cho rằng Kevin hắn vô năng, ngay cả cuộc tập kích được lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy cũng có thể đánh lén trúng "người một nhà".
"Đại nhân, chuyện lần này hoàn toàn là vì ngoài ý muốn. Chủ yếu là do thực lực của địch nhân quá mạnh, nếu không hành động của chúng ta đã có thể thành công rồi."
Nghe được lời giải thích này, cơn giận của Kevin lại lập tức trỗi dậy. Ngoài ý muốn cái chó gì, đó là do lão ta chủ động hạ lệnh rút lui.
Chơi vu oan giá họa cũng phải có người phối hợp mới được. Nếu như giáp điệp mà tổ chức phái ra ngoài đều bị người một nhà giết sạch hết, vậy thì người nào sẽ chịu trách nhiệm hấp dẫn ánh mắt của địch nhân đây?
Người ta làm địa đầu xà, nếu như điều tra theo phương hướng chính xác thì sớm muộn gì cũng có thể tìm ra dấu vết để lại.
"Vagordin, ngươi đang chất vấn năng lực chỉ huy của ta sao?"
Kevin không nhịn được chất vấn.
Là người chịu trách nhiệm chính cho sự thất bại của hành động lần này, Kevin cũng không còn tâm tư để đùn đẩy trách nhiệm. Bởi vì lão ta sẽ không báo cáo loại chuyện xui xẻo này lên cho tổng bộ, cho nên cũng không có cái gọi là gánh chịu trách nhiệm.
"Đại nhân, thuộc hạ. . . Không dám. . . Thuộc hạ không có ý này. . ."
Nhìn thấy bộ dạng bị dọa đến tè ra quần của Vagordin, Kevin cũng không còn tâm tư tiếp tục truy cứu. Hiện tại lão ta đang suy nghĩ xem làm sao để khôi phục liên lạc với những nhân viên gián điệp đang được phái ra ngoài.
Trước đó, vì giữ bí mật, lão ta vẫn luôn nắm chặt mối liên lạc này trong tay mình. Ngay cả các nhân viên gián điệp cũng không biết rõ thân phận của đối phương.
Người phụ trách công tác tình báo ở Sơn Địa Lĩnh đã bị tai nạn cách đây nửa năm trước. Sau đó trong Sơn Địa Lĩnh lại xảy ra việc điều động với quy mô lớn, phương thức ban đầu đã không còn liên lạc được nữa.
Khi một tổ chức lớn phát triển đến một trình độ nhất định sẽ không thể tránh khỏi việc xuất hiện những tệ nạn của đám quan liêu như lơ là nhiệm vụ, lười biếng… Vân vân, Giáo Đình đương nhiên sẽ không phải là ngoại lệ.
Sau đó lão ta đã an bài nhân viên liên lạc mới tới chờ đợi những gián điệp được phái ra ngoài tìm tới cửa. Tiếc là những người này đều đã bị điều ra ngoài lãnh địa, cho nên không có cơ hội giao lưu.
Nếu đã là làm gián điệp thì đương nhiên phải có tính cảnh giác cao độ. Từ xưa tới nay đều là như vậy, nếu như đột nhiên thay đổi phương thức làm việc dĩ vãng, sau đó lại chủ động tìm tới cửa khôi phục đường dây liên lạc, đối phương chắc chắn sẽ hoài nghi.
Mất đi sự tín nhiệm rồi, việc thu thập tình báo sau này cũng sẽ trở thành vấn đề. Không chừng khi nhân tài của bọn hắn vừa tìm tới cửa thì đã bị "người một nhà" tố cáo luôn rồi.
……
"Phế vật, thật sự là phế vật!"
"Ngay cả người của mình mà cũng không khống chế được, đáng đời bọn chúng xui xẻo!”
“Xem ra ta đã đánh giá cao bọn chúng rồi, đám người Bắc Cương ngoài thực lực quân sự mạnh mẽ ra thì chẳng còn gì cả!”
“Giáo Đình cũng là một lũ phế vật, ta đã tạo cơ hội cho bọn chúng rồi mà còn không biết tận dụng. Một cuộc phục kích được lên kế hoạch kỹ càng cũng có thể bị người ta đánh cho túi bụi, thật sự không biết bọn chúng đang làm cái quái gì!”
“Bị thiệt thòi lớn như vậy mà lũ ngu xuẩn kia lại có thể án binh bất động, ngay cả dũng khí phản kích cũng không có, vậy mà lại dám tự xưng là thế lực mạnh nhất đại lục, không cảm thấy ngại sao?..."
Trong lúc nhất thời, tiếng chửi rủa của Bá tước Pierce vang vọng khắp đại điện. Dọa cho đám tôi tớ vội vàng rời đi, chỉ sợ nghe được những tin tức mà mình không nên nghe, rồi bị diệt khẩu.
"Bá tước đại nhân bớt giận, chuyện này vẫn chưa bết bát đến vậy. Mặc dù không thể phá hỏng kế hoạch di dân của địch nhân, nhưng cũng đã tìm cho bọn hắn một tên đại địch.”
“Đám quý tộc Bắc Cương nhát cáy kia không xuất thủ thì thôi, nhưng người của Giáo Đình lại thật sự động thủ.”
“Song phương đã dính máu của nhau, thuộc hạ không tin là bọn chúng có thể bình an vô sự. Sau đó, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội bại lộ thân phận của kẻ tập kích, dẫn đạo Bá tước Hudson đi trả thù là được.”
“Dù sao hai bên đều chẳng phải kẻ lương thiện gì, Gia tộc Koslow vật tay với Giáo Đình, cho dù ai thắng ai thua, đối với gia tộc ta cũng đều là chuyện tốt!"
Schafer kiên nhẫn khuyên nhủ.