Người dịch: Whistle
“Ngay cả khi chúng ta không có kế hoạch cho thương mại đường biển trong thời gian ngắn thì cũng có thể ra khơi đánh bắt một chút cá để bù đắp cho sự thiếu hụt thịt trong lãnh địa.”
“Tệ nhất thì chúng ta cũng có thể tổ chức nhân thủ để sản xuất muối ăn. Cho dù không thể lấy ra ngoài bán thì chúng ta cũng vẫn có thể tiết kiệm được hơn vạn kim tệ mỗi năm để sử dụng cho bản thân mình.”
“Chỉ cần nền kinh tế tiếp tục phát triển với tốc độ cao như vậy thì chẳng mấy chốc liền có thể san bằng được tình trạng thiếu hụt tài chính của lãnh địa."
Hudson lạc quan nói.
Trong mô hình kinh tế phong kiến truyền thống vẫn chưa phổ biến vẫn chưa phát triển hình thức kinh tế thâm hụt ngân sách. Nếu không có một thị trường tài chính đủ mạnh có thể bỏ vốn đầu tư, và trong túi lại còn tiền, Hudson cũng không dám cấp tiến như vậy.
Bình thường mà nói, khi một thế lực lớn xuất hiện tình trạng thâm hụt tài chính khổng lồ thì chỉ có 2 nguyên nhân mà thôi, hoặc là do quân phí trong thời kỳ chiến tranh tăng trưởng quá nhanh; hoặc là do Vương triều đã đến những năm cuối cùng.
Những điều chưa biết luôn rất đáng sợ. Đối mặt với tình hình tài chính luôn trong tình trạng thiếu hụt của lãnh địa, tầng quản lý đều không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi, vào những lúc như thế này, Hudson nhất định phải đứng ra trấn an lòng người.
Tóm lại, hiện thực rất tàn khốc, tương lai lại rất tốt đẹp. Hắn nhất định phải vẽ bánh nướng, nếu không ngày nào mọi người cũng nhìn vào mức thâm hụt tài chính trong lãnh địa mà phát sầu, làm sao có thể yên tâm làm việc nữa?
Tất cả là do sự hạn chế của thời đại, làm cho Hudson chỉ có một đống ý tưởng, nhưng lại không có cách nào thực hiện được.
Đến giờ thì ngành công nghiệp cốt lõi của Sơn Địa Lĩnh vẫn đang nằm trong một nền kinh tế phong kiến truyền thống.
Ngoài nông nghiệp và chăn nuôi ra, nền kinh tế chủ yếu phụ thuộc vào ngành sắt thép. Trong thời gian ngắn, ngành công nghiệp trụ cột này sẽ khó có thể phát huy được tác dụng, hắn chỉ có thể mở rộng sang một ngành cốt lõi khác của nền kinh tế phong kiến —— đó là muối.
Sơn Địa Lĩnh không có mỏ muối, nếu không phải vì giáp biển, sợ là Hudson cũng không có cơ hội thò tay vào ngành muối.
Tiếc là cơ cấu độc quyền của ngành muối đã được hình thành từ lâu, những kẻ đến sau sẽ rất khó có thể tham gia vào.
Dù là miễn cưỡng chen vào thì cũng chỉ có thể làm ăn với người quen mà thôi, quy mô của thị trường có hạn, điều này đã quyết định là sẽ khó có thể giành được lợi nhuận kếch xù.
Nhằm giảm bớt những rắc rối không cần thiết, Hudson vẫn luôn hạn chế vươn tay ra trước khi hắn có được sức mạnh vươn mình ra biển lớn.
"Bá tước đại nhân, tham khảo tình huống của cảng Hansen, đúng là sau khi khai thông kênh đào sẽ có lợi cho việc phát triển kinh tế của lãnh địa.”
“Chỉ cần chúng ta có thể đạt tới một nửa sự thịnh vượng trong nền thương nghiệp của bọn họ là đã có thể tạo ra lợi ích kinh tế to lớn rồi.”
“Nhưng vấn đề là sự thịnh vượng của cảng Hansen không chỉ nằm ở bến cảng, mà còn có cả yếu tố là Gia tộc Dalton.”
“Gần 1/5 số tàu thuyền ra vào bến cảng này mỗi năm đều là tàu buôn của Gia tộc Dalton. Có thể nói, nền kinh tế nơi đó được thúc đẩy bởi gia tộc Dalton.”
“Chúng ta muốn bắt chước được thì phải xây dựng đội tàu của riêng mình, đây là một khoản chi phí rất lớn.”
“Hơn nữa, ở bất kỳ nơi nào cũng đều đang thiếu những nhân viên hàng hải ưu tú. Trong lãnh địa của chúng ta rất khó tìm được nhiều nhân tài như vậy trong thời gian ngắn.”
“Tôi đề nghị phát triển ngành muối trước, đợi khi góp nhặt đủ tài chính rồi mới dần can thiệp vào thương mại đường biển, sau đó mới chế tạo ra hạm đội hải quân của chính chúng ta."
Rudolf vội vàng khuyên.
Từ vẻ sợ hãi trên mặt cũng có thể thấy được y đang thật sự sợ Hudson sẽ lập tức đưa ra đề xuất muốn chế tạo hạm đội hải quân.
Thân là quan chưởng quản tài vụ trong lãnh địa, thứ mà Rudolf sợ nhất chính là những ý tưởng thiên mã hành không của Hudson.
Thoạt nhìn thì Sơn Địa Lĩnh giống như đang vui vẻ phồn vinh, nhưng những này đều do dùng tiền dựng nên. Trong cơ sở sinh sản Ma thú đã có không ít mẫu thú đang mang thai.
Những loại Ma thú khác nhau thì chu kỳ mang thai cũng sẽ không giống nhau, nhanh nhất cũng phải vào nửa đầu năm sau mới sinh. Sau khi phân chia con non theo ước định, Sơn Địa Lĩnh lại có thêm một đám thú nuốt vàng.
Ma thú khó nuôi như gia súc, bọn nó cần phải ăn thịt. Nếu như chỉ là một chút thịt thì Rudolf cũng sẽ không đau lòng, mấu chốt là vì rút ngắn chu kỳ trưởng thành Ma thú nên phải sử dụng một lượng lớn ma pháp dược tề.
Phương pháp chăn nuôi theo kiểu "đốt tiền" này đã xác định từ trước là sẽ không hề rẻ. Có thể nói, từ khi sinh ra thì "quân đoàn Ma thú" này đã bắt đầu đốt tiền rồi.
"Đừng lo lắng, Tước sĩ Rudolf. Hạm đội hải quân là chuyện của tương lai, trọng điểm phát triển quân sự trong thời gian ngắn của chúng ta vẫn là quân đoàn Ma thú.”
“Đặc biệt là không quân, đây chính là ưu tiên hàng đầu cho sự phát triển sau này.”
“Không quân có thể giải quyết tất cả mối đe dọa thay cho chúng ta, bao gồm cả mối đe dọa từ cướp biển có thể xảy ra sau khi mở bến cảng.”
“Lúc cần thiết, không quân còn có thể được sử dụng để hỗ trợ việc phát triển quân đoàn Ma thú dưới biển.”
“Chúng ta có ưu thế tự nhiên ở phương diện này, không cần phải đi theo bước chân của người khác!"
Hudson ra vẻ khinh thường nói.
Tranh giành quyền bá chủ trong đại dương không phải là chuyện mà một lãnh chúa nhỏ như hắn có tư cách chơi. Ngay cả khi toàn bộ dân chúng trong Sơn Địa Lĩnh đều theo hàng hải thì cũng không thể ngăn cản được một đội quân hùng mạnh trên biển.
Nếu đã không có tư cách để tranh giành quyền bá chủ thì phải thay đổi chiến lược, tập trung vào phòng thủ là đủ rồi.
Nếu như chỉ là đối phó với hải tặc, thì một lực lượng không quân hùng mạnh đã có thể giải quyết hầu hết các trường hợp khẩn cấp rồi.