Người dịch: Whistle
Nền kinh tế vốn đã mong manh lại còn phải chịu kích thích, cho nên tốc độ sụp đổ cực kỳ nhanh. Mọi người thậm chí còn không có dũng khí để cầm cự, mà trực tiếp lựa chọn giơ tay nhận thua.
Nhìn vào khoản thuế thu được, hầu hết đều là trái phiếu chiến tranh, tâm trạng của George đang vô cùng phức tạp.
"Hãy tiêu hủy hết toàn bộ số trái phiếu chiến tranh nhận được. Cuộc sống hiện giờ đều đang rất khó khăn, mọi người cùng nhau cố gắng vượt qua cửa ải khó đi!"
Một vị Quốc vương chu đáo như vậy đúng là hiếm thấy, tiếc rằng George có muốn không chu đáo cũng không được. Trong khoản tiền thuế hơn nửa năm này có chưa tới 20% là kim tệ.
Thỏa hiệp qua một lần, lại thỏa hiệp lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu đã quyết định mượn mới trả cũ rồi thì dứt khoát mượn nhiều một chút.
"Bệ hạ, tình hình có vẻ như hơi bất ổn. Mặc dù trái phiếu xây dựng mà chúng ta phát hành lần này cũng bán được, nhưng thời gian lại lâu hơn trước gấp mấy lần.”
“Các đại quý tộc nóng lòng mua trái phiếu đột nhiên dừng hành động, đa phần người mua đều là trung tiểu quý tộc.”
“Dựa theo tin tình báo mà chúng thần thu thập được, trong khoảng thời gian gần đây, số lượng trái phiếu được giao dịch lén lút đang càng lúc càng lớn, giống như có người đang lặng lẽ bán tháo vậy.”
“Không chỉ có trái phiếu của chúng ta, ngay cả trái phiếu chiến tranh mà Vương quốc Alpha phát hành cũng đang xuất hiện tấp nập ở trong các buổi đấu giá lớn.”
“Tin tức tốt duy nhất là: giá giao dịch vẫn đang ổn định và chưa có dấu hiệu sụp đổ.”
“Có lẽ là bọn họ đã phát hiện ra rủi ro, chỉ là số lượng trái phiếu đang nắm giữ trong quá lớn, không có cách nào thoát thân trong lúc nhất thời, cho nên mới lựa chọn tiếp tục phối hợp với chúng ta phát hành trái phiếu để trì hoãn nguy cơ sụp đổ."
Bá tước Renato lo lắng nói.
Là Bộ trưởng Bộ Ngoại vụ, nhưng ông ta lại đang suy nghĩ với tâm thế của Bộ trưởng Bộ Tài chính, nghĩ thôi cũng thấy lạ rồi.
Bởi vì việc huy động vốn thông qua phát hành trái phiếu cần hài hòa quan hệ của các bên, Bộ Ngoại vụ mới người phụ trách chuyện này.
Là bộ môn trực tiếp thi hành chuyện này, nhìn thấy số nợ của Công quốc đang không ngừng bành trướng, bây giờ ông ta ngay cả đi ngủ cũng ngủ không ngon.
Quan niệm mượn mới trả cũ là không sai, nhưng điều kiện tiên quyết để thực hiện ý tưởng thiên tài này chính là bên ngoài phải có đủ tài chính và nguyện ý liên tục cung cấp cho bọn họ.
Một khi mắt xích tài chính bị đứt, chiêu này sẽ không còn chơi được nữa, cũng sẽ đến lúc sụp đổ.
"Chúng ta đã không còn đường lui, nếu bọn hắn đã phát hiện ra vấn đề, vậy thì chúng ta nên nhân lúc bọn hắn còn chưa kịp bán tháo xong mà vay thêm một chút nữa.”
“Nếu như chờ bọn họ hoàn thành việc chuyển giao rủi ro, sợ là sẽ có người không nhịn được mà ra tay chọc thủng cái bong bóng này.”
“Dù gì thì bọn hắn cũng đã kiếm được đủ nhiều chỗ tốt trong chuyện này rồi. Rời sân trong thời điểm này chính là lựa chọn tốt nhất."
George lạnh lùng nói.
Trước khi lựa chọn bước lên con đường "mượn mới trả cũ", y cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bong bóng bị vỡ rồi.
Các đại quý tộc cũng không phải người ngu, bọn họ biết phái người đi thu thập tình báo rồi phân tích ra tình trạng thu nhập của Công quốc Mosey từ đó.
Cho dù con số mà bọn họ tính ra sẽ có sai sót nhất định, dù sao muốn vận hành một bộ máy hành chính cũng cần có chi phí. Khi Khi doanh thu tài chính thấp hơn chi phí lãi vay, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng đưa ra kết luận rằng: tài chính sắp phá sản..
Thiếu nợ nhiều chính là đại gia, cho dù đã nhận thức được tình hình tài chính của Công quốc Mosey đã xảy ra vấn đề, nhưng đám chủ nợ lại không dám tới cửa để đòi, bọn họ sợ rằng mình sẽ bất cẩn làm nổ tung món nợ khổng lồ này.
Vì bảo vệ ích lợi của bản thân, một mặt thì bọn họ đang không ngừng tạo thế cho trái phiếu mới của Công quốc Mosey, lừa những kẻ ngốc lắm tiền tiếp nhận sự rủi ro này, trì hoãn thời gian món nợ này nổ tung; một mặt lại ngầm bán tháo trái phiếu trong tay và chuyển giao rủi ro.
"Bệ hạ, nếu cứ tiếp tục vay mượn như vậy, món nợ mà chúng ta cần gánh vác sẽ càng ngày càng nặng, hậu quả cũng sẽ càng ngày càng khủng khiếp.”
“Không bằng nhân lúc hiện giờ món nợ của chúng ta vẫn còn chưa bị nổ để ngồi thương lượng với đám chủ nợ trước, cố gắng thuyết phục bọn hắn giảm lãi suất trái phiếu để chúng ta có thể thanh toán bình thường."
Tể tướng Herceg lo lắng đề phòng nói.
Lão ta thật sự đang rất sợ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh món nợ này bị nổ tung và bị một đám chủ nợ truy sát đòi tiền, lão ta liền cảm thấy tê cả da đầu.
Ai bảo lão là Tể tướng của Công quốc Mosey chứ?
Khi dùng vũ lực đòi nợ, đám chủ nợ không chặt lão ta thì còn có thể chặt ai?
Cũng không thể chạy tới truy sát Quốc vương George nha!
Thí quân chính là điều cấm kỵ số một trên đại lục. Dù cho George có đứng ở trước mặt đám chủ nợ thì cũng chẳng có ai dám ra tay với y.
"Không được, chúng ta không thể làm như vậy, ít nhất là trước khi bọn hắn bán hết số trái phiếu ra ngoài!”
“Đều là vỡ nợ, nhưng việc thiếu tiền của đám đại quý tộc và thiếu tiền của đám trung tiểu quý tộc là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.”
“Cứ làm theo lời ta nói đi, tăng số lượng trái phiếu phát hành, cố gắng lấy về càng nhiều tiền mặt càng tốt.”
“Chờ sau khi các thế lực lớn thoát ra khỏi đống nợ này rồi, lúc đó chúng ta mới quyết định xem có nên ngả bài hay không!"
George nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Vì để thuận lợi thoát thân, y chỉ có thể thực hiện giao dịch thầm lặng này. Nếu như không để cho các thế lực lớn tham dự vào chuyện này ăn no thì sẽ lập tức xảy ra việc dùng vũ lực để đòi nợ.