Người dịch: Whistle
Hudson nhìn thoáng qua người tới rồi thở dài một hơi, nói: " Tử tước Raquel, ta đã hiểu ý Quốc vương của ngài rồi rồi. Phương án giải quyết hoàn mỹ thì ta không có, nhưng chủ ý ngu ngốc ngược lại có một.”
“Dù cho tình hình tài chính có khẩn trương như thế nào thì cũng không thể trực tiếp tuyên bố quỵt nợ. Chỉ cần quý quốc còn muốn lăn lộn trên đại lục này thì nhất định phải trả lại khoản nợ này.”
“Trước mắt quý quốc chỉ không có năng lực thanh toán bằng tiền mặt mà thôi, không có nghĩa là các vị không có năng lực trả nợ bằng phương thức khác.”
“Ví dụ như: Truyền thừa tri thức!”
“Đây là thứ mà rất nhiều đại quý tộc đều chỉ xem như là vật bình thường, nhưng đối với các tiểu quý tộc mà nói, đây lại là chí bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
“Chuyện phát sinh trước mắt vừa vặn thích hợp để các vị phát huy. Món nợ khổng lồ này sẽ bị chuyển dời đến trên người của các trung tiểu quý tộc, cũng tạo ra khoảng trống cho các vị cho thể hành động.”
“Thay vì chờ món nợ này nổ tung rồi bị đám chủ nợ tìm tới cửa đòi nợ, chẳng thà chủ động xuất kích.”
“Chỉ cần tìm ra thứ mà đám trung tiểu quý tộc cần nhất hiện giờ là cái gì, các vị liền có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
“Dù gì thì thứ giống như tri thức này cũng có thể sao chép 100 phần, 1000 phần, mà tri thức trong tay quý phương vẫn sẽ không có biến hóa gì.”
“Theo lý mà nói, các vị chỉ ký kết khế ước giữ bí mật với đám chủ nợ thì vẫn có thể tiếp tục lén lút làm vụ mua bán này.”
“Nhưng một khi tiết lộ vụ giao dịch này ra ngoài, các vị sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn rất nhiều, đến lúc đó sợ là sẽ đắc tội với không ít người!"
Vừa dứt lời, Raquel liền trợn tròn mắt. Đây nào chỉ là chủ ý ngu ngốc bình thường, quả thực là chủ ý có thể muốn mạng người nha.
Giai cấp trên đại lục Aslante được cố hóa dựa vào sự ăn ý của tầng lớp thống trị. Khâu quan trọng nhất chính là mọi người sẽ liên thủ phong tỏa truyền thừa tri thức.
Nếu như phá vỡ độc quyền tri thức, một khi gặp được cơ hội, đám tiểu quý tộc bên dưới sẽ có khả năng quật khởi.
Có lẽ xác suất đi ngược dòng nước này sẽ rất thấp, nhưng lại có rất nhiều tiểu quý tộc! Chỉ cần cơ số đủ lớn, chắc chắn sẽ có kẻ may mắn trổ hết tài năng.
Một lượng lớn player mới tham gia vào cuộc chơi chắc chắn sẽ gia tăng sự cạnh tranh trong tầng lớp thống trị.
Hậu quả do việc này gây ra sẽ không phải là sự cải tổ của một khu vực hay một quốc gia nào đó, mà là sự cải tổ chính trị của toàn xã hội.
Là kẻ đầu têu, Vương quốc Mosey chắc chắn sẽ bị tập đoàn thống trị truyền thống căm thù.
"Nguyên soái, làm vậy sẽ gây ra hậu hoạn rất lớn. Một khi tiết lộ phong thanh, Công quốc sẽ không chịu đựng nổi!"
Hudson khẽ gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
"Ngươi nói không sai, việc này đúng là rất phiền phức. Nhưng nếu như có hậu hoạn nhỏ thì làm sao có thể xem như chủ ý ngu ngốc được?”
“Món nợ mà quý quốc đang thiếu ít nhất cũng có mấy chục triệu kim tệ, có lẽ đều đã phá trăm triệu.”
“Một khoản tiền lớn như vậy, nếu như không trả giá đắt, làm sao có thể trả lại trong khoảng thời gian ngắn được chứ?”
“Các vị cũng đã thử chinh thu thuế trả nợ rồi. Sự thật đã chứng minh, đối mặt với món nợ kếch xù này, chỉ dựa vào thu thuế trả nợ là không thể thực hiện được.”
“Cuộc tái thiết sau chiến tranh cần phải đầu tư một lượng lớn tài nguyên, với tình huống hiện giờ của Công quốc Mosey, căn bản không có năng lực trả nợ.”
“Hiện giờ chuyện mà các vị có thể làm chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là lén lút dùng truyền thừa tri thức để gán nợ; hoặc là lén lút bán một số tài nguyên đặc biệt có thể sản xuất hàng loạt nhưng bị mọi người ngấm ngầm ngăn cản.”
“Dù cho lựa chọn như thế nào cũng đều là một thách thức đối với trật tự hiện hữu.”
“Trong mắt của ta, lựa chọn tốt nhất hiện giờ chính là phải nghĩ biện pháp giải quyết một số chủ nợ, rồi chuẩn bị tiền trả một phần nợ.”
“Cho dù loại hành vi này có chút khác người, nhưng chỉ cần có thể giữ được bí mật, người ngoài sẽ rất khó biết được các vị đã làm những chuyện gì!”
“Các vị sợ chuyện này bị bại lộ, nhưng đám trung tiểu quý tộc tham dự vào vụ giao dịch sẽ càng sợ tin tức này bị tiết lộ hơn. Ít nhất là trước khi bọn hắn quật khởi thì đều sẽ giữ nghiêm bí mật này.”
“Chỉ dựa vào một vài lời đồn nhảm là sẽ không gây ra được xáo trộn gì lớn, ta nghĩ quý quốc vẫn có thể chống chọi được.”
“Cho dù cuối cùng cũng bị bại lộ, đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau, có lẽ lúc đó các vị đã khôi phục nguyên khí, cộng thêm sự ủng hộ của Vương quốc, cũng không cần phải sợ có người tới khoa tay múa chân."
Hudson kiên nhẫn giải thích như vậy đương nhiên không phải là vì làm công nhân tình nguyện. Là một nhà đại quý tộc quý nổi, nếu như hắn muốn phát triển lớn mạnh hơn thì chỉ có cách là đánh vỡ cách cục phân phối hiện giờ.
Chỉ cần nhìn vào lịch trình phát triển của Sơn Địa Lĩnh là biết, không phải đang làm ruộng thì cũng chính là đang khai hoang, cuộc sống vô cùng khổ cực.
Không phải Hudson không muốn nhanh chóng phát triển, mà là vì lợi ích đã sớm bị người ta chia cắt xong hết rồi, cho dù hắn vươn tay đến nơi này cũng sẽ bị các nhóm lợi ích chống lại.
Nếu như tình huống này tiếp tục kéo dài, đợi khi hoàn thành việc khai hoang đầm lầy, Sơn Địa Lĩnh sẽ đạt tới trạng thái phát triển đỉnh phong, sẽ không còn hy vọng tiến thêm một bước.
Trong tiềm thức, Hudson không muốn mình trở thành một người tầm thường. Từ lúc khuyến khích Công quốc Mosey phát hành trái phiếu thì hắn đã biết chắc là sẽ xảy ra chuyện này.
Dù cho Người Mosey có lựa chọn làm trái với khế ước, hay là sử dụng phương pháp phá vỡ quy tắc ngầm để trả nợ, thì cuối cùng cũng sẽ gây ra thiệt hại cho trật tự hiện có.