Người dịch: Whistle
“Trừ phi chúng ta lén lút dẫn đầu các quý tộc trong tỉnh để gây chuyện với lão, cự tuyệt việc nộp thuế trả nợ.”
“Nhưng mà chuyện này lại tồn tại một vấn đề nghiêm trọng, một khi làm lớn chuyện thì nhất định sẽ kinh động đến vương quốc. Vì gom góp tài chính trả nợ, khả năng cao là các thế lực trong nước sẽ chạy tới cầu chúng ta tiếp tục thực hiện nghĩa vụ nộp thuế!"
Nam tước Kettler lo lắng nói.
Hudson nhìn thoáng qua tên tiểu đệ trước mắt, hắn đang vô cùng hoài nghi là có phải mình bồi dưỡng sai rồi không, nhưng hắn đã lập tức hiểu ra.
Đúng là Kettler có năng lực không tầm thường, nhưng sau khi liên tục chịu đả kích, sự tự tin của y đã sớm bị mài mòn, đã không còn ngạo khí và bốc đồng như lúc ban đầu nữa.
Nếu như là tự thân lập nghiệp, loại thay đổi này sẽ làm thảm họa. Nhưng nếu như làm tiểu đệ thì lại rất tốt, người làm tiểu đệ thì không cần có dã tâm quá lớn mới tốt.
"Ngươi nói chỉ là tình huống bình thường, con người là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới này. Một khi bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.”
“Ta đâu có cần bọn hắn đi khai chiến với Gia tộc Dalton, chúng ta chỉ cần triệu tập đám tiểu quý tộc bị phá sản hoặc là gần như phá sản chạy tới trước cổng phủ tổng đốc khóc than vào thời khắc mấu chốt là được.”
“Có khó khăn chạy đi tìm Tổng đốc là việc chung. Tổng đốc Pierce của chúng ta chính là một nhà quý tộc có trách nhiệm, bởi vì Tổng đốc nên cuộc sống của mọi người mới khổ như thế này, lão ta sẽ không thể nào bỏ mặc được!"
Hudson giễu cợt nói.
Đây chỉ là những thủ đoạn nhỏ tầm thường, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại có thể làm cho Bá tước Pierce luống cuống tay chân.
Nếu không ra tay hỗ trợ, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của lão; Còn nếu ra tay giúp đỡ, dùng tiền phí sức thì không nói, mà còn cản đường của rất nhiều người.
Vì lôi kéo một đám người sa cơ thất thế mà phải đắc tội với các quý tộc có thực lực trong tỉnh, dù có nhìn thế nào thì là một thiệt thòi lớn.
...
Trong Vương đô, sau khi đưa tiễn đám quý tộc trong nước, Caesar III không gắng gượng được nữa nên đã nằm xuống.
Ban đầu, việc triệu tập mọi người đến đây lần này còn có một nhiệm vụ khác—— chính thức sắc phong cho các công thần trong chiến tranh.
Tiếc là tình trạng sức khỏe của Caesar III rất tồi tệ, không thể chủ trì nghi thức. Nên liền mượn cớ là đang phải đi theo quy trình: Năm năm sắc phong quý tộc một lần.
Tính toán thời gian thì còn chưa đầy nửa năm nữa là sẽ tới lần sắc phong quý tộc tiếp theo. Trong tình huống bình thường, những chuyện như vậy sẽ được xử lý cùng một lúc, tránh cho mọi người lại phải đi thêm một chuyến nữa.
Nhưng quy củ cũng có thể thay đổi, dù sao lợi ích thực tế cũng đã nằm trong tay rồi, hiện giờ cũng chỉ thiếu mỗi nghi thức mà thôi, không ai muốn gây chuyện với Quốc vương chỉ vì một vấn đề nhỏ này.
Dù sao, người sắp chết không dễ chọc!
Không ai dám cam đoan rằng Caesar III hiện giờ vẫn còn có thể duy trì được lý tính. Lỡ như không cẩn thận chọc phải, người ta liều mạng không cần thanh danh cũng muốn lôi theo chim đầu đàn cùng đi gặp Thần Hi chi chủ thì chẳng phải sẽ rất bi kịch sao?
"Tiểu Caesar, từ giờ trở đi, toàn bộ công việc của Vương quốc này sẽ được giao cho con.”
“Từ khi tổ tiên sáng lập ra Vương quốc Alpha đến giờ đã truyền thừa hơn ba trăm năm, trong lúc đó đã trải qua vô số lần gió táp mưa sa, chúng ta đều gắng gượng vượt qua.”
“Hiện giờ con đang được kế thừa một Vương quốc Alpha tốt nhất, và cũng là một Vương quốc Alpha kém nhất.”
“Không còn mối đe dọa thú nhân nữa, chúng ta có thể toàn tâm phát triển, đuổi theo những cường quốc ở phía nam đại lục; nhưng cũng vì không còn thú nhân nên trong nước sẽ không còn đoàn kết như trước đây nữa.”
“Cuộc phân tranh hiện giờ chỉ là bước khởi đầu. Các cuộc nội đấu sau này trong Vương quốc sẽ càng kịch liệt hơn.”
“Con hãy ghi nhớ một nguyên tắc: Ổn định áp đảo hết thảy.”
“Dựa trên cơ sở này, con phải làm cho cơ nghiệp của vương thất phát triển mạnh mẽ hơn, và duy trì tình trạng cân bằng giữa các thế lực lớn trong nước.”
“Đại quý tộc là cột trụ của Vương quốc , nhưng trung tiểu quý tộc mới là căn cơ của vương thất. Dù cho thế cục phát triển đến bước nào, con cũng không thể bỏ mặc cho bọn hắn sáp nhập và thôn tính đất đai.”
“Ta đã trải sẵn đường cho con rồi, tiếp đó nên đi như thế nào phải dựa vào bản thân con rồi. Hiện giờ việc mà ta có thể làm chỉ là cố gắng cầm cự thêm mấy ngày, tranh thủ cho con khoảng thời gian cuối cùng này.”
“Tiểu... Caesar... Con... Phải..."
Nói xong lời cuối cùng, Caesar III đã không thể nào nói liền mạch được nữa, mà phải nhấn rõ từng chữ một, đám người thấy vậy liền rơi nước mắt.
Vương tử Caesar ở cạnh giường đang khóc bù lu bù loa, nhưng mà ngoài miệng thì y vẫn không ngừng đáp lời, thẳng đến khi Caesar III mất đi ý thức, hôn mê ở trên giường.
Những vị Mục sư, Ma pháp sư thủ hộ ở lân cận liền vội vàng tiến lên rót một lọ dược tề thần bí vào trong miệng Caesar III.
"Được rồi, tiểu Caesar. Bệ hạ đã mệt, cần nghỉ ngơi. Ngươi cũng là người lớn rồi, cần phải học được cách tự mình đối mặt.”
“Xét theo tình trạng sức khỏe hiện giờ của bệ hạ, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được thêm ba tháng nữa. Ngươi nhất định phải chưởng khống được triều đình, thuận lợi hoàn thành cuộc chuyển giao quyền lực trong ba tháng này!"
Tổng giám mục Taryn nói với vẻ mặt buồn bã.
Vị quân vương kiệt xuất nhất của Vương quốc Alpha đã sắp bước đến cuối con đường, thời đại tiếp theo sẽ như thế nào, không ai biết trước được.
Những người xuất hiện trong phòng bệnh vào lúc nào đều là người trong vương thất. Tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi thừng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
"Có biện pháp nào có thể để cho phụ thân sống lâu một chút được không? Mặc kệ đại giới là gì, mặc kệ cần bảo vật gì, ta đều sẽ cố gắng đi tìm!"
Vương tử Caesar nói với vẻ mặt kích động.