Người dịch: Whistle
Tình thương của cha như núi, lúc bình thường không cảm thấy, nhưng đến khi sinh ly tử biệt thì đột nhiên hiện ra.
Những hồi ức đang không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Cho dù là gây họa bị đánh, hiện giờ cũng trở thành một hồi ức tốt đẹp.
"Được rồi, tiểu Caesar. Ngươi đã quân chủ đời tiếp theo của Vương quốc, đừng có ăn nói như một đứa trẻ nữa.”
“Tình trạng hiện giờ của bệ hạ đã là dầu hết đèn tắt, đừng nên giày vò ngài ấy thêm nữa. Chuyện mà ngươi cần làm chính là mau chóng chưởng khống triều đình, để ngài có an tâm yên giấc."
Lời của Tổng giám mục Taryn đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Vương tử Caesar. Vào giờ khắc này, khi không có phụ thân che gió che mưa nữa, y đang cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
Một hồi lâu sau, Vương tử Caesar mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Tể tướng, phụ vương đã liên tục căn dặn: Nếu như có vấn đề không hiểu trong chính trị thì có thể thỉnh giáo ngài, không biết tiếp theo ta nên ra tay từ chỗ nào?"
Có thể thấy được Vương tử Caesar đã trưởng thành thật rồi, nhưng cái giá cho sự trưởng thành đại này lại vô cùng nặng nề.
"Điện hạ, chính quyền trung ương do Vương thất ta điều hành đã mấy trăm năm, đa số những chức vị quan trọng đều nằm trong tay vương thất, về cơ bản là sẽ không gây ra bất kỳ sự nhiễu loạn nào.”
“Phiền phức chân chính mà ngài cần phải đối mặt hiện giờ là ở địa phương.”
“Ngoài những khu vực nằm trong phạm vi chưởng khống của vương thất ra, nhưng tỉnh lớn khác đều đang nằm trong tầm kiểm soát của các đại quý tộc địa phương, chúng ta không có nhiều địa phương có thể nhúng tay vào.”
“Trong những lần chuyển giao vương quyền trước đây, vấn đề lớn nhất chính là các đại quý tộc sẽ thừa cơ tiến hành sát nhập và thôn tính đất đai ở địa phương. Hiện giờ, thực lực của các đại quý tộc trong nước đã rất mạnh, không thể bỏ mặc bọn hắn tiếp tục bành trướng lực lượng như vậy nữa.”
“Thật ra bệ hạ đã để lại đối sách cho ngài, đó chính là lợi dụng sự kiềm chế lẫn nhau giữa các quý tộc để duy trì thế cân bằng trong Vương quốc.”
“Vào thời kỳ sau này, ai dám sáp nhập và thôn tính đất đai thì người đó sẽ là đối tượng trọng điểm cần phải chèn ép!"
……
Trở lại tỉnh Đông Nam, Hudson không trở về lãnh địa, mà là trực tiếp đi thẳng đến xưởng đóng tàu Berkshire.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Mặc dù danh tiếng của vương thất rất tốt, nhưng hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua lại cái xưởng đóng tàu này, cho nên vẫn phải tới xem chất lượng trước.
Sau khi hóa trang sơ một chút, Hudson liền dùng tên giả "Beden" và giả dạng làm một thương gia bình thường, sau khi thể hiện ra sức mạnh kinh tế thì hắn đã có được tư cách vào tham quan xưởng đóng tàu.
Hudson không hiểu những chi tiết cụ thể về phương diện kỹ thuật, nhưng chỉ cần nhìn vào đống "Thiết tượng mộc" đang chồng chất như núi kia cũng có thể thấy được mấy phần nội tình của xưởng đóng tàu này.
Có rất nhiều vật liệu gỗ có thể dùng để đóng tàu, nhưng chỉ có một số ít vật liệu gỗ là thích hợp để khắc hoạ Ma pháp trận.
"Thiết tượng mộc" chính là một trong số đó, bởi vì nó phân bố rộng rãi trong Vương quốc Alpha, nên đã trở thành vật liệu chủ yếu để đóng tàu.
Đương nhiên, sự “phân bố rộng rãi hơn” này cũng chỉ là cách nói so sánh với những loại gỗ khác, chứ không có nghĩa là chỗ nào cũng có.
Ít nhất là trong dãy núi Salam của Hudson không có "Thiết tượng mộc". Thậm chí vào một trăm năm mươi năm trước, toàn bộ tỉnh Đông Nam đều không nhìn thấy bóng dáng của "Thiết tượng mộc".
Loại tình huống này vẫn luôn tiếp diễn đến khi Gia tộc Dalton quật khởi, bọn họ mới mang loại gỗ này về gieo trồng trong địa bàn của mình.
Và việc trồng cây không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể thu hoạch được. Nghe nói trong tộc Tinh Linh có ma pháp có thể thúc đẩy sinh mệnh của cỏ cây, nhưng loại ma pháp này là cơ mật cốt lõi của người ta, hơn nữa lại cách Hudson rất xa.
Cho dù hiện giờ hắn lập tức gieo trồng "Thiết tượng mộc", thì trong vòng mấy chục năm tới hắn vẫn phải bỏ tiền mua "Thiết tượng mộc" của Vương thất.
Rất rõ ràng, đây cũng là toan tính của Caesar III. Dùng một xưởng đóng tàu đang trên bờ vực phá sản để trói chặt tương lai vài chục năm của một nhà đại quý tộc, dù có nhìn thế nào cũng đều thấy không lỗ.
Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt, vương thất muốn trói chặt được gia tộc Koslow thì phải ủng hộ bọn hắn phát triển thương mại đường biển.
Chỉ khi Gia tộc Koslow lấy được lợi ích đủ lớn trên biển, lúc đó "nhược điểm" mà bọn họ đang nắm giữ mới có đủ giá trị.
Biết rõ là có hố, nhưng Hudson vẫn quyết đoán nhảy vào bên trong, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là việc tham gia thương mại đường biển một cách mơ hồ có rủi ro quá lớn, một mình tìm tòi lãng phí tiền tài thì không nói, còn phải tốn một khoảng thời gian rất dài.
Muốn rút ngắn chu kỳ này nộp học phí này, biện pháp tốt nhất chính là tìm sư phụ dẫn đường. Trong thời gian ngắn thì không hy vọng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần huấn luyện được đội ngũ đã xem như thành công về mặt chiến lược rồi.
Nghe những lời giới thiệu tràn đầy nhiệt tình của nhân viên tiêu thụ, Hudson liền biết là xưởng đóng tàu Berkshire đang ở trong tình trạng rất khó khăn, nếu không, nhân viên của công ty độc quyền như vậy sẽ không thể nào thu liễm được sự ngạo khí của mình.
"Beden tiên sinh, ngài hãy nhìn những tòa kiến trúc khổng lồ bên kia, đó đều là bến tàu của xưởng đóng tàu Berkshire chúng tôi, bến tàu lớn nhất thậm chí còn có thể đóng được tàu thủy có trọng lượng vạn tấn.”
“Đương nhiên, đó chỉ là lý thuyết. Trong tình huống bình thường, không ai sẽ ngu ngốc đến mức đóng ra thứ đồ chơi khổng lồ kia.”
“Nếu như là vận tải đường thủy nội địa thì chỉ cần tàu hàng 500 tấn đến 1.000 tấn là đã gần đủ rồi, lớn hơn nữa sẽ bị hạn chế việc đi lại.”