Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 94 - Chương 94 - Muốn Khoáng Hay Muốn Ruộng

Chương 94 - Muốn Khoáng Hay Muốn Ruộng
Chương 94 - Muốn Khoáng Hay Muốn Ruộng

Người dịch: Whistle

“Yên tâm đi, phụ thân. Tình huống của Kỵ sĩ Adrian rất tốt, đang trông cửa chính cho Bá tước Pierce, hôm qua con còn đi bái phỏng qua.”

“Về phần Kỵ sĩ Leicester và Nam tước Crow, ngay khi yến hội vừa kết thúc thì con cũng đã gặp mặt họ rồi. Chẳng qua gần đây mọi người đều đang bề bộn nhiều việc, có được như ý nguyện hay không thì còn phải xem những chuẩn bị sau này.”

Ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hudson lại không hề xem trọng mưu đồ của bọn họ. Không có cách nào, trong cuộc chiến tranh này, gia tộc Koslow thu hoạch được nhiều lắm.

Nếu như là dựa vào chiến công để phong tước thì sẽ có người khó chịu, nhưng bị giới hạn bởi quy tắc trò chơi nên cũng không dễ gì ngăn cản được.

Đáng tiếc là vận may của bọn họ không tốt, không có đủ chiến công. Chỉ có thể chuyển mục tiêu sang thân phận quyền kế thừa để chiếm đoạt, mà chuyện này lại rất rối.

Nếu như Kỵ sĩ Adrian không có được đất phong thì có lẽ bọn họ còn có mấy phần cơ hội. Nhưng nghe ý trong lời nói của Nam tước Redman, từ đời phụ thân thì Adrian đã bắt đầu hiệu lực cho gia tộc Dalton rồi, không có công lao cũng có khổ lao, không có đạo lý không cho được một khối đất phong.

Một Kỵ sĩ lĩnh + Một Nam tước lĩnh, trong hàng ngũ tiểu quý tộc thì chuyện này đã đủ chói mắt rồi. Nếu lại thu thêm khối đất phong thứ ba, vậy thì những quý tộc không thu hoạch được gì sẽ nghĩ như thế nào?

Có lẽ đám quý tộc này không làm nên chuyện gì, nhưng tuyệt đối không thiếu năng lực gây chuyện.

Hudson mở tấm bản đồ thô sơ giản lược rồi nhìn lướt qua một lần, rất nhanh hắn liền chọn được mười mấy cái mục tiêu.

Hoặc là nơi giao thông trọng yếu, hoặc là khu vực có đất đai phì nhiêu, hay là địa phương có khoáng sản, nơi nào cũng là những chỗ giàu có. Tùy tiện lấy được một trong số đó thì cũng đều là kiếm lời lớn.

“Ta chỉ có thể cố gắng thử xem, bây giờ đang có không ít thế lực nhìn chằm chằm vào hai quận này. Không riêng gì quý tộc ở tỉnh Đông Nam, mà còn có những thế lực lớn đến từ vương đô và những địa khu khác.

“Nhất là những quý tộc ở phía bắc, nếu như có cơ hội xuôi nam thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu. Quan trọng nhất chính là trong tay họ không thiếu chiến công, chuyện này cũng làm cho họ có nhiều quyền nói chuyện hơn.”

“Ưu thế lớn nhất để chúng ta có thể cạnh tranh được với họ chính là thời gian cắm rễ ở tỉnh Đông Nam này lâu hơn, có thể dễ dàng nhận được sự ủng hộ của các quý tộc bản địa.”

“Thứ yếu chính là gia tộc Koslow ta quá yếu, không thể nào tạo được uy hiếp với gia tộc Dalton, cho nên có thể nhận được sự ủng hộ của Bá tước Pierce.” Nam tước Redman tỉnh táo phân tích nói.

Rõ ràng là ông ta hiểu rất rõ về thời cuộc chính trị trong vương quốc. Không hề nghĩ rằng chỉ có quý tộc bản địa mới tham dự vào cuộc cạnh tranh này.

Đúng là khi so với đám đồng liêu thì chiến công của Hudson nhiều hơn, nhưng khi so với đám quý tộc quanh năm đóng quân ở biên giới phía bắc, thường xuyên liều mạng với thú nhân thì còn kém xa lắm.

Đối với những vị công thần này, vương quốc nhất định phải khen thưởng. Gần như mỗi năm ở phía bắc đều có quý tộc đất phong sinh ra, chẳng qua đa số những người này đều có đức độ, nhao nhao từ chối khéo đất phong mà vương quốc ban thưởng.

Không có gì kỳ quái, so với những khu vực khác có thế cục ổn định trong vương quốc thì chính trị ở bắc địa được thanh tẩy nhanh nhất. Chỉ cần trải qua vài trận chiến tranh là những trung tiểu quý tộc có thực lực nhỏ yếu đều sẽ bị đào thải.

Những khu vực tốt nhất ở Bắc Cương đều đã nằm trong tay của các đại quý tộc. Những khu vực còn không phải là quá cằn cỗi thì chính là phải chịu thú nhân uy hiếp.

Có thể sánh với đất phong không có người, nửa chút ích lợi cũng không thấy, nhưng lại phải gánh chịu nghĩa vụ của lãnh chúa đất phong, dù là Hudson cũng không muốn.

Đám trung tiểu quý tộc, bao gồm cả gia tộc Koslow, đều không thể nào chịu được thú nhân thường xuyên tàn phá, bị ép phải dời đi nơi khác phát triển.

Trải qua hai trăm năm thanh tẩy, vùng Bắc Cương đã trở thành địa bàn của mấy nhà đại quý tộc, bắt đầu từ thời khắc đó, tình hình cũng phát sinh biến hóa.

Không còn tiểu quý tộc để cướp nữa, thú nhân chỉ có thể đi cướp của đại quý tộc. Dù rằng những kẻ này đều không dễ chọc, nhưng bụng đói quá, không ai còn quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Mỗi khi đến mùa thanh hoàng bất tiếp (mùa lúa chưa chín nhưng đã ăn hết lúa cũ), thú nhân liền sẽ chạy tới tập kích quấy rối bắc địa, đám đại quý tộc kia cũng bị bọn chúng chơi đến dục tiên dục tử.

Đánh thắng thì lỗ vốn, đánh thua thì càng lỗ. Thú nhân giống như là bệnh vảy nến đang dính trên người bọn hắn, không ngừng hút lấy huyết dịch, có muốn vứt thế nào cũng không được.

Lúc này, các đại quý tộc mới biết được chỗ tốt khi có trung tiểu quý tộc. Đáng tiếc là mọi người đã bị hố sợ, cho dù là có rất nhiều chính sách ưu đãi thì cũng có rất ít quý tộc dám đi cắm rễ.

Đương nhiên, theo cái nhìn của Hudson, nguyên nhân quan trọng nhất có ít người tới bắc địa chẳng qua vì rủi ro và lợi ích không tỷ lệ thuận với nhau.

Đừng nói là trung tiểu quý tộc, một khi gặp phải thú nhân xâm lấn với quy mô lớn, ngay cả đại quý tộc cũng sẽ toang.

Cuộc chiến tranh đại lục lần trước, vương quốc Alpha tổn thất nặng nề, ngay cả vương thất cũng mất đi 3 tỉnh thuộc Bắc Cương, cũng là nguyên nhân làm cho sức mạnh của vương thất bị suy giảm.

Cũng có không ít đại quý tộc bị đánh tàn phế, nếu không nhờ có viện binh của các quốc gia khác thì vương quốc Alpha đã trở thành một phần của lịch sử.

Hudson cảm thấy nguyên nhân chủ yếu mà những người bạn hàng xóm không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn dốc hết vốn liếng để trợ giúp vương quốc Alpha chẳng qua chỉ là không muốn làm hàng xóm với thú nhân mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment