Người dịch: Whistle
Không phải là không có quý tộc nào muốn bắt chước kinh nghiệm thành công này. Đáng tiếc điều kiện tiên quyết để thành công là phải có nhiều con cái, nhân khẩu không đủ thịnh vượng mà chơi chiêu này thì sẽ rất dễ xảy ra tình trạng tuyệt tự.
Dù sao trên lục địa Aslante này thứ khác không nhiều, chỉ có nhiều chiến tranh. Nếu như chưa từng trải qua tám trận mười trận chiến tranh thì cuộc sống của vị quý tộc đó là không hoàn chỉnh.
Người bận nhất không phải là những quý tộc có đủ chiến công, chỉ đợi đất phong như Hudson. Mà chính là đám người không đủ chiến công, nhưng lại có quan hệ thân thích với quý tộc của hai quận Wright và Ryton.
Cuộc tranh đoạt quyền thừa kế mới thật sự là các hiển thần thông. Không riêng gì quý tộc ở tỉnh Đông Nam, ngay cả một ít quý tộc ở ngoài tỉnh cũng tham gia vào cuộc chiến này.
So tổ tông, so nhân mạch, so chiến công, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả Hudson cũng nhận được lễ vật, chỉ vì có thể nhận được sự ủng hộ về mặt dư luận.
Vì bổ sung số tiền bỏ ra để tặng quà lần trước, đối với mấy chuyện thu hoạch ngoài ý muốn được dâng tới tận cửa này, Hudson đều là ai đến cũng không có cự tuyệt, bất quá giới hạn của việc ủng hộ nằm ở chỗ không bị quấy rối.
Không có cách nào, mặc dù đám người này quăng lưới rất rộng, nhưng những thứ đưa tới thật sự là quá keo kiệt, còn keo kiệt hơn cả quà tặng của Hudson nữa.
Phải biết, vì vớt được một khối đất phong tốt, Hudson đều đã bỏ ra lễ vật trị giá hơn ngàn kim tệ, ngay cả phủ tổng đốc mà hắn cũng chuẩn bị hậu lễ đi bái phỏng một lần.
Đáng tiếc là ngưỡng cửa của Bá tước Pierce quá cao, mặc dù có thể gặp mặt, nhưng lần đó lại được tiếp đãi chung với mấy chục tên quý tộc.
Rõ ràng là một vị tiểu kỵ sĩ có chiến công hiển hách như hắn còn chưa đủ tư cách để cho những đại nhân vật này có thể đối đãi đặc biệt.
Đối với một vị Bá tước lão gia ngày bận trăm công nghìn việc, có thể bớt ra một chút thời gian tiếp đãi đã là rất bình dị gần gũi rồi. Nếu như đổi sang thời điểm khác, cùng lắm chỉ là một thành viên nào đó của gia tộc Dalton ra tiếp đãi mà thôi.
Người có thể bái phỏng thì hắn đã bái phỏng rồi, số còn lại đều là những người mà hắn không đủ trình để gặp.
Ví dụ như vị đặc sứ Quốc vương kia, Hudson thật sự không thể tìm được phương pháp nào để dâng lễ vật.
Kinh nghiệm nói cho hắn biết, tặng lễ chưa chắc sẽ được đại nhân vật chú ý, nhưng không tặng lẽ thì khả năng cao là sẽ bị nhớ thương.
Lãnh địa chậm chạp không ổn định, Hudson cũng liền nhàn rỗi. Không phải đi tham gia yến hội thì chính là đang trên đường tham gia yến hội, thỉnh thoảng bản thân hắn cũng muốn tổ chức một buổi yến hội.
Cuộc giao lưu của quý tộc diễn ra một cách giản dị tự nhiên như vậy đấy. Đáng tiếc những người tham dự đều là đại nam nhân, không có sự xuất hiện của tiểu thư quý tộc xinh đẹp, làm cho yến hội trở nên có phần tẻ nhạt vô vị.
Nửa đêm, sau khi kết thúc một ngày giao lưu, Hudson vừa trở lại trụ sở của mình thì nhìn thấy gấu con đang hưởng dụng thịt ma thú mà hắn trân tàng.
“Hudson, làm rất tốt! Không ngờ là con lại có duyên với ma thú như vậy, còn có thể nhận được sự ưu ái của Đại Địa Chi Hùng.”
Lời nói của Nam tước Redman lập tức dập tắt nộ khí vừa mới dâng lên trong lòng Hudson. Hắn còn tưởng rằng là có tên vệ binh gan to bằng trời nào dám lấy thịt ma thú của hắn để lấy lòng gấu con, còn đang chuẩn bị giết gà dọa khỉ tới, bây giờ thì không cần nữa.
Đa số người trong đội ngũ của hắn đều được mang từ nhà ra, làm sao có thể không biết Nam tước Redman được? So với vị quan chỉ huy là Hudson thì người trước mắt này mới là chủ nhân thực sự của bọn hắn.
“Phụ thân, sao ngài tới nhanh vậy?” Hudson có chút ngạc nhiên hỏi.
Mặc dù biết rằng Nam tước Redman sẽ chạy tới móc nối quan hệ dùm hắn, nhưng hắn không ngờ là sẽ tới nhanh như vậy, trong lòng còn có chút xúc động.
Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt mệt mỏi Nam tước Redman liền biết là ông ta đã cưỡi khoái mã chạy tới rồi. Có thể thấy được ông ta xem trọng chuyện này không hề kém hơn Hudson.
“Chuyện như vậy thì đương nhiên là phải càng nhanh càng tốt. Nếu như tới chậm, bị người khác chiếm được tiên cơ, vậy thì chẳng phải sẽ hối hận chết à!”
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng khi nhìn xem con trai mình nhất phi trùng thiên, là một người cha, Redman thật sự cảm thấy rất cao hứng.
Trong khi nói chuyện, ông ta mở một cái hộp ra rồi thận trọng lấy ra hai tấm da dê bên trong đưa cho Hudson.
Trên hai tấm da dê là những đường cong rậm rạp chằng chịt cùng với những chữ ghi chú nho nhỏ, thần sắc Hudson chấn động. Nội dung bên trên chính là địa đồ của hai quận Wright và Ryton. Ngay cả một chút tài nguyên quan trọng cũng được gia tộc Koslow dùng ám ngữ đánh dấu ra.
“Không cần kinh ngạc, những vị quý tộc có nội tình thâm hậu đều sẽ có thứ này. Mặc dù gia tộc Koslow không phải là đại gia tộc, nhưng cũng được truyền thừa hơn ngàn năm.”
“Huống chi, gia tộc cũng có căn cơ ở hai quận Wright và Ryton này. Tiếc là hai tên xui xẻo là Garrit và Weber đã mất mạng trong cuộc chiến lần này.”
“Cũng may là bọn họ đều có con trai ở bên ngoài, không bị phản quân toàn diệt, chung quy vẫn có thể bảo vệ được cơ nghiệp.”
“Cả cha con Adrian đều hiệu lực cho gia tộc Dalton, cũng tích lũy được không ít công lao, nếu như không có xảy ra bất trắc, lần này khả năng cao là có thể mò được một khối đất phong.”
“Không biết là tình huống của Leicester và Crow như thế nào nào. Nếu như bọn họ cũng thu được đất phong, vậy thì trong tương lai gia tộc Koslow ta sẽ có được quyền nói chuyện ở hai quận này.”
Nghe xong những lời mà Nam tước Redman nói, Hudson đột nhiên phát hiện hình như gia tộc của mình mới là người thắng lớn nhất trong cuộc chiến tranh lần này.