Người dịch: Whistle
Trong những năm gần đây, mặc dù Bắc Cương không xảy ra đại chiến, nhưng các cuộc chiến nhỏ lại chưa từng đứt đoạn. Nếu như muốn tích lũy quân công thì đây chính là một sự lựa chọn rất tốt.
Chỉ là quân công dễ kiếm, nhưng đất phong Bắc Cương lại không dễ phòng thủ! Cực cực khổ khổ bận rộn một năm, đến mùa thu hoạch thì lại bị thú nhân chạy đến hỏi thăm .
Các đại quý tộc đều cho con cháu tới Bắc Cương mạ vàng, rất nhiều người đều lấy được quân công phong tước, nhưng đất phong Bắc Cương lại bị mọi người đùn đẩy, đợi khi có lãnh địa khác liền xin đổi.
Biết là mình không thể từ chối được, Bá tước Pierce liền hung ác nhẫn tâm nói: “Tỉnh Đông Nam cũng là một phần của vương quốc, đương nhiên là phải cân nhắc đến vấn đề toàn cục, nhưng cũng không thể bỏ qua yêu cầu của các quý tộc bản địa được.’
“Xét thấy công thần của vương quốc thiếu rất nhiều đất phong, chúng tôi có thể nhường lại một chút lãnh địa, nhưng vì để trấn an cảm xúc của mọi người, lần phân đất phong hầu này chỉ có thể giới hạn ở Nam tước lĩnh.”
“Là Tổng đốc của tỉnh Đông Nam này, ta nguyện ý làm gương tốt, thể hiện tinh thần khiêm nhường của quý tộc, từ bỏ chiến công phong thưởng lần này.”
Nghe được ba chữ “làm gương tốt”, Vlado liền thầm mắng một tiếng vô sỉ. Người không biết còn tưởng rằng chiến công của Pierce rất hiển hách, nhưng là một vị Tổng đốc tỉnh Đông Nam, bình định các cuộc phản loạn phát sinh trên địa bàn vốn là trách nhiệm của ông ta.
Không có truy cứu trách nhiệm hai quận thất thủ đã là nể mặt gia tộc Dalton rồi. Lần này vốn là thuộc về lấy công chuộc tội, lúc này lại nói là từ bỏ quân công, quả thật là đang kể chuyện cười.
Nhìn như Bá tước Pierce từ bỏ phong thưởng, nhưng trên thực tế thì gia tộc Dalton cũng thu hoạch được không ít. Đám con cháu mạ vàng bên ngoài cũng không tuyên bố là sẽ từ bỏ cơ hội thu hoạch đất phong lần này.
Gia tộc Dalton xem như địa đầu xà, nhưng lại bị một đám cường long muốn nhúng tay vào tỉnh Đông Nam đẩy vào hoàn cảnh lúng túng.
Đối với trung tiểu quý tộc mà nói, Nam tước lĩnh đúng là một sự dụ hoặc không nhỏ, nhưng đối với những đại quý tộc mà nói, đây chỉ là gân gà.
Đúng là cây đinh này đã cắm vào được, nhưng mà tiềm lực lại có hạn. Cho dù có phát triển tốt như thế nào thì cũng đã có sẵn hạn mức ở đó.
Trừ phi gia tộc chịu đầu nhập thêm, không để ý tướng ăn mà chơi trò sát nhập, thôn tính, nhưng chuyện này chỉ cần không cẩn thận liền sẽ tổn thất danh vọng, làm cho mọi người chống lại.
Bá tước Vlado còn định phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thật đáng tin của Bá tước Pierce liền hiểu rằng đây đã là ranh giới cuối cùng của gia tộc Dalton, lão ta không muốn làm mất lòng Pierce nên chỉ đành gật đầu đồng ý
“Ta sẽ chuyển cáo lại đề nghị của Tổng đốc các hạ lên vương đô, kết quả cuối cùng như thế nào thì còn phải chờ Quốc vương bệ hạ quyết định!”
Cao tầng đang đánh cờ, phía dưới cũng không nhàn rỗi. Sau khi thanh toán xong đám phản quân nằm trong khu vực mà mình phụ trách, Hudson cũng theo mọi người tham gia vào lần hoạt động này.
Ở thời điểm này, ân tình mà trước đó bán đi lại bắt đầu phát huy tác dụng. Đều là người lăn lộn trong giới quý tộc, nhà ai mà không có một chút quan hệ chứ?
Nhờ các mối quan hệ này, Hudson đã có cơ hội lộ diện ở trước mặt những quý tộc nắm giữ đại bộ phận thực quyền trong phủ tổng đốc.
Diêm Vương không dễ chọc, tiểu quỷ cũng khó quấn.
Đột nhiên có địa vị cao sẽ rất dễ làm cho người khác ghen ghét. Hắn không dám hi vọng chỉ với một lần bái phỏng liền được những người này giúp sức, nhưng ít nhất cũng giảm bớt xác xuất bị người nhằm vào.
Chủ yếu vẫn là mạng lưới quan hệ của gia tộc không nằm trên người Hudson, ra ngoại giao thì hắn cũng chỉ có thể đại diện cho bản thân, mà không phải gia tộc Koslow.
Nói đúng ra thì Nam tước Redman cũng chỉ có thể đại diện cho mạch của ông ta ở gia tộc Koslow. Muốn đại diện cho toàn bộ gia tộc thì nhất định phải tổ chức tông tộc đại hội mới được.
Ai bảo mấy trăm năm trước mạch của tộc trưởng đã bị thú nhân xâm lấn mà bất hạnh đứt đoạn truyền thừa, lại còn không kịp chỉ định người thừa kế?
Quan hệ huyết mạch cách nhau quá xa, thật sự là làm không rõ nên để ai tới kế thừa chức vị tộc trưởng, tất cả các mạch đều muốn tranh đoạt danh phận chính thống, không ai nhường ai.
Mấu chốt nhất vẫn là tổ địa của gia tộc cũng đã bị mất. Lúc đó đang ở trong thời kỳ chiến tranh, tất cả các mạch tranh chấp không ngừng đã dứt khoát đưa ra ước định, chờ sau khi thu hồi được tổ địa đã rồi bàn lại.
Đáng tiếc là mãi đến khi cuộc đại chiến kết thúc mà gia tộc Koslow cũng không thể thu hồi lại tổ địa, chức vị tộc trưởng cũng liền tiếp tục được để trống.
Phúc hề họa hề, mặc dù gia tộc Koslow không có tộc trưởng, tất cả các mạch đều tự làm theo ý mình, nhưng cũng tránh khỏi bị người kiêng kị.
Khoảng cách sinh ra đẹp. Tất cả con cháu của các mạch đều tự mình phát triển ở trời nam biển bắc, không có xung đột lợi ích, cộng thêm mấy năm mới gặp mặt một lần, cho nên quan hệ của mọi người đều rất tốt.
Dựa vào nhân khẩu thịnh vượng, khai chi tán diệp khắp nơi, thậm chí còn phát triển đến bên ngoài vương quốc. Cho nên danh tiếng trong vòng quý tộc vương quốc của gia tộc Koslow cũng dần nhỏ lại.
Từ trước tới này quý tộc đều chưa bao giờ thiếu chuyện phiền lòng, tình huống của gia tộc Koslow đã được xem là tốt.
Lão tổ tông để lại cho mọi người phương pháp xử lý mâu thuẫn nội bộ tốt nhất chính là ---- chia.
Sau đó lại có một vị lão tổ tên là Frederick còn tiến thêm một bước, trực tiếp lập ra quy củ: Trưởng tử kế thừa gia nghiệp, thứ tử trưởng thành phải rời khỏi quê hương đến nơi khác lập nghiệp.
Thấy hiệu quả của quy củ này không tệ, tất cả các mạch đều nhao nhao bắt chước. Từ nay về sau, gia tộc Koslow cũng rất ít xuất hiện nội bộ phân tranh.
Cho dù là con cháu bất tài, cùng lắm cũng chỉ có trình độ cỡ Lesul mà thôi. Chỉ cần là người sáng dạ thì sẽ không ở nhà kiếm chuyện.