Người dịch: Whistle
"Tỉnh Đông Nam bộc phát nguy cơ thuế vụ, các tiểu quý tộc gần như phá sản đã vây kín phủ tổng đốc, yêu cầu Vương quốc miễn giảm thuế vụ, mọi người nghĩ sao về chuyện này?"
Vương tử Caesar cố nén nộ khí hỏi.
Rõ ràng đây là hành động nhằm vào gia tộc Dalton, nhưng khi đến nơi này lại biến thành tập thể tiểu quý tộc chống đối việc nộp thuế, sau lưng chuyện này nhất định có vấn đề.
"Điện hạ, Vương quốc không nên trực tiếp tham gia việc này. Trực tiếp phát công văn cho Tổng đốc Pierce, để ông ta tự nghĩ biện pháp giải quyết là được.”
“Chỉ cần chúng ta không tỏ thái độ, mặc kệ là sau này xảy ra chuyện gì cũng đều có thể không cần quan tâm, cuối cùng còn có thể xuất hiện với thân phận trọng tài. Nếu như dính vào, vậy liền rất khó nói.”
“Đừng thấy tỉnh Đông Nam hiện giờ đang rất náo loạn, nhưng trên thực tế, nguy cơ của Vương quốc chưa bao giờ nằm ở tỉnh Đông Nam. Dù cho gia tộc Dalton có chơi đùa như thế nào thì cũng đã có Bá tước Hudson đau đầu rồi.”
“Trước khi cuộc tranh chấp này phân ra được thắng bại là sẽ không uy hiếp được chúng ta. Có lẽ loạn tượng trước mắt này chính là chiêu phản kích của Bá tước Hudson.”
“Một đám tiểu quý tộc chạy đến phủ tổng đốc khóc lóc bán thảm cũng không phải là chuyện dễ giải quyết, có lẽ lần này Tổng đốc Pierce sẽ phải xuất huyết nhiều rồi."
Tể tướng Đại công tước Newfoundland bình tĩnh phân tích nói.
Mặc kệ đám tiểu quý tộc là đang chống đối nộp thuế hay là đang kháng nghị, dù sao thì củ khoai nóng bỏng tay này cũng đang nằm trong tay của gia tộc Dalton. Nếu như xử lý không tốt, đó chính là do Tổng đốc Pierce vô năng.
Trước đó thì không sao, chỉ cần giết gà dọa khỉ là được, cùng lắm thì bị người ta mắng mấy cau mà thôi.
Nhưng cục diện hiện giờ thì khác, đối thủ cạnh tranh của ông ta đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không thể nào sử dụng những thủ đoạn phi thường này được.
Nếu như lúc này có vài quý tộc đột ngột chết đi, không chừng Bá tước Pierce sẽ thật sự bị vạch tội, có rủi ro phải xuống đài.
Một khi mất đi vị trí then chốt này, gia tộc Dalton cũng sẽ không còn ưu thế chính trị trong cuộc cạnh tranh sau này nữa
"Tể tướng, nếu như chúng ta bỏ mặc không quan tâm, liệu có khuyến khích..."
Lời còn chưa dứt, trong Vương cung đột nhiên vang lên tiếng chuông. Một linh cảm bất tường đột nhiên sinh ra trong lòng Vương tử Caesar.
"Điện hạ, việc lớn không tốt, bệ hạ... Bệ hạ..."
Từ tiếng nức nở của người này, mọi người cũng đã đoán được kết quả —— Caesar III sắp xong rồi, hoặc là đã xong rồi.
Tính toán thời gian, mặc dù vẫn còn sớm hơn mấy ngày so với dự đoán của Tổng giám mục Taryn, nhưng chuyện sống chết không phải là thứ có thể khống chế được.
Vương tử Caesar đã chạy ra đại điện, không thèm nói với đám người tiếng nào, y chạy thẳng đến hậu cung, có lẽ là muốn tới đưa tiễn phụ thân của mình một đoạn đường cuối cùng.
Quần thần cũng đi theo sát phía sau. Chuyện phiền phức hiện giờ cũng chỉ là điềm báo phong ba, cái chết của Caesar III mới là lúc bão tố ập đến.
Một đường phi nước đại đến chỗ ở của Quốc vương , nghe được tiếng khóc của những người trong cung, đám người liền không nhịn được rơi nước mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Caesar III đã qua đời rồi. Nếu không sẽ không có cảnh tượng lớn như vậy..
Vương tử Caesar là người chạy tới đầu tiên, y đẩy cửa phòng ra, nhìn xem bộ thi thể đang nằm trên giường bệnh rồi òa khóc nức nở, tiếng khóc tê tâm liệt phế, dù cho mọi người có khuyên thế nào cũng không được.
Lần này y thực sự đang rất đau lòng. Người thân nhất cứ như vậy ra đi, trong cuộc sống sau này, sẽ không còn người có thể che gió che mưa cho y nữa.
Nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi y và phụ thân mình còn ở bên nhau, Vương tử Caesar khóc càng thương tâm hơn.
"Được rồi, tiểu Caesar. Bây giờ không phải là lúc để đau lòng, bệ hạ đã qua đời, ngươi phải gánh vác trọng trách của ngài ấy, gánh vác sứ mệnh của vương thất !"
Tổng giám mục Taryn nói với vẻ mặt bi thương.
Vị quân vương kiệt xuất nhất của Vương quốc Alpha đã băng hà, trước khi chết còn không kịp để lại di ngôn, trực tiếp qua đời trong cơn hôn mê.
"Điện hạ, chuẩn bị phát tang đi! Bệ hạ đã đi rồi, nhưng chúng ta phải để cho ngài ấy đi được phong quang."
Đại công tước Newfoundland vừa khóc vừa nói, nước mắt giống như hạt châu cuồn cuộn rơi xuống, không còn giữ được dáng vẻ thong dong bình tĩnh ngày thường.
Quần thần ở sau lưng ông ta cũng lần lượt mở miệng, không ngừng khuyên nhủ Vương tử Caesar đã khóc thành bùn nhão.
Có lẽ là vì khóc đủ rồi, cũng có lẽ là vì những lời khuyên của đám người đã phát huy tác dụng, Vương tử Caesar nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng mà lời nói trong miệng y lại không thể nào phát ra thành tiếng.
….
"Chất lượng của những con ấu thú này tương đối kém, tiềm lực trưởng thành có hạn, ngài chờ thêm một khoảng thời gian đi!"
Nghe xong lời nói của Hudson, Redman, người sắp chảy cả nước miếng, lập tức nhận ra sự thất thố của bản thân.
Là một vị kỵ sĩ, có được một ma thú làm vật cưỡi chính là theo ước mơ cả đời của Redman.
Tiếc là cuộc đời vô thường, ma thú vật cưỡi mà ông ta đã từng rất hâm mộ bây giờ lại có thể dễ dàng chạm tay vào, thậm chí còn có tư cách bắt bẻ.
Ma thú cao cấp thì tạm thời không bàn đến, đó là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Cho dù có đưa tới cửa thì Redman cũng không cho rằng mình có thể điều khiển được.
Nhưng làm phụ thân của Bá tước, muốn kiếm một con Ma thú trung cấp có chất lượng tốt một chút làm thú cưỡi thì vẫn có thể làm được.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong Sơn Địa Lĩnh. Ở ngoại giới vẫn là một thú khó cầu.
Với thực lực của Redman mà muốn thuần hóa một con Ma thú trung cấp hoang dã thì thực sự là đang nằm mơ, mạo hiểm khiêu chiến Ma thú cấp thấp thì còn được.