Người dịch: Whistle
“Dựa theo ước định của chúng ta, mỗi một con non Ma thú ta sẽ nhận được 150 kim tệ phí dinh dưỡng, tổng phí tổn hiện giờ là tám mươi vạn lẻ năm ngàn sáu trăm năm mươi kim tệ.”
“Ta không cần số lẻ, ngươi chỉ cần đưa cho 81 vạn kim tệ là được!"
Nghe xong phương pháp tính toán của Maxim, Hudson suýt nữa là phun một ngụm nước ra ngoài. Hắn đã từng thấy người ta làm tròn số lẻ, nhưng chưa bao thấy có người làm tròn hơn mấy ngàn kim tệ.
"Maxim tiên sinh tôn kính, ngươi đã nghĩ lầm một chuyện. Phí dinh dưỡng là dùng để bổ sung dinh dưỡng cho ngươi, chỉ có phần còn lại mới có thể dùng kim tệ để trả lại cho ngươi.”
“Trong năm qua, mỗi ngày ngươi đều ăn uống no say, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, tổng chi tiêu là tám vạn năm ngàn sáu trăm năm mươi kim tệ.”
“Danh sách chi tiêu đều ở nơi này, ngươi có thể thẩm tra đối chiếu xem có sai sót gì không."
Trong khi nói chuyện, Hudson đã ném một chồng sổ sách tới. Bên trong đã ghi chép rất rõ điều kiện sinh hoạt hàng ngày của Maxim.
Sau khi tính toán một hồi, Hồng Long liền mất hết kiên nhẫn, ở trong lòng âm thầm tính toán một phen, không phát hiện ra vấn đề gì, nó liền buồn bực nói:
"Bình thường ta ăn những thứ này đều chưa bao giờ phải trả tiền, đi theo một tên kỵ sĩ hẹp hòi như ngươi xem như ta xui xẻo.”
“Tuy nhiên, ngươi cũng phải gánh chịu một nửa chi phí. Bỏ số lẻ đi, coi như bốn vạn kim tệ là được.”
“81 vạn trừ đi 4 vạn còn 77 vạn kim tệ, Hudson, mau đưa tiền đi!"
Đây là phương pháp tính sổ điển hình của Cự Long, Hudson cũng không biết mình nên nói cái gì. Chỉ cần là người có liêm sỉ thì cũng sẽ không nói ra được những lời không biết xấu hổ như vậy.
"Maxim tiên sinh đừng vội. Kim tệ lại không có chân, là của ngươi thì chính là của ngươi, không chạy thoát được, hiện giờ chúng ta phải tiếp tục thẩm tra đối chiếu số sách đã.”
“Đầu tiên, không phải quả trứng ma thú nào cũng đều có thể ấp thành công, trong hiệp nghị trước đó cũng có ghi rồi, chỉ có những quả trứng được ấp thành công thì ngươi có thể lấy được phí dinh dưỡng.”
“Bây giờ vẫn còn những quả trứng đang trong quá trình ấp. Cho nên ngươi có thể lấy được phí dinh dưỡng của những quả trứng đã ấp thành công mà thôi.”
“Cộng thêm số con non Ma thú được sinh ra trực tiếp, tổng cộng là 3,826 con. Tổng phí tổn là: 573. 900 kim tệ.”
“Con số 85.650 kim tệ vừa rồi chỉ là chi phí thực phẩm thường ngày của ngươi mà thôi, ngoài ra còn có chi phí sửa chữa long sào 7 lần và phí bảo trì và xây dựng trong vòng nửa năm qua, tổng cộng 13.000 kim tệ”
“Bởi vì đánh nhau mà ngươi đã làm hỏng các cơ sở thiết bị trong lãnh địa, phí sửa chữa và phí đền bù thiệt hại về mặt tinh thần đối với người vô tội tổng cộng là 37.000 kim tệ;”
“Tiền bồi thường và chữa trị cho thương binh, phí trấn an những nhân viên tử vong, tổng cộng là 23.000 kim tệ;”
“Bởi vì tính cách tàn bạo của ngươi mà làm cho rất nhiều mẫu thú tử vong, trong đó còn bao gồm hai con mẫu Ma thú, số tiền bồi thường cần thanh toán là 34.000 kim tệ....”
“Sau khi trừ đi những chi phí này, thu nhập hiện giờ của ngươi là 28.000 kim tệ.”
“Đương nhiên, đây chỉ là thu nhập hiện thực trước mắt mà thôi. Sau này khi số lượng con non Ma thú tăng lên, ngươi sẽ còn có rất nhiều doanh thu nữa.”
“Maxim tiên sinh, nếu như ngươi không còn nghi vấn gì nữa thì ký tên lên đây đi!"
Nhìn vào bản danh sách mà Hudson đưa ra, Maxim bắt đầu hoài nghi long sinh, bản thân mình chi tiêu nhiều như vậy sao?
Tiếc là mỗi một khoản chi tiêu đều có xuất xứ rõ ràng. Nếu chỉ đơn thuần về mặt giấy tờ thì nó thật sự không tìm ra sơ hở nào.
"Hudson, tại sao giá hàng trong Sơn Địa Lĩnh của ngươi lại cao như vậy?”
“Nhìn bản danh sách này đi, một con trâu mà đòi những 13 kim tệ, một con dê cũng cần những 3 kim tệ, đổi một viên gạch cũng phải 5 kim tệ…”
“Đây rõ ràng là đang ăn cướp nha!..."
Maxim tự cho rằng mình đã tìm được lỗ thủng nên liền bắt đầu điên cuồng bới móc.
"Rất xin lỗi, đây đều là giá cả bình thường. Maxim tiên sinh tôn kính, đừng quên dê bò mà ngươi ăn đều đã trải qua chế biến.”
“Ngoài chi phí về thịt dê bò phí ra thì còn phải tính thêm phí chế biến và hương liệu nữa. Cho nên giá cả mới cao hơn thị trường, đây cũng là tình huống bình thường.”
“Việc sửa chữa long sào đều chọn loại đất thượng đẳng, do những thợ rèn tốt nhất, áp dụng công nghệ tiên tiến nhất để chế tạo ra.”
“Chỉ cần lấy ra so sánh một chút liền có thể nhìn ra sự khác biệt so với loại gạch bình thường. Tiền nào đồ nấy, hàng tốt thì giá cả đương nhiên phải cao....”
“Maxim tiên sinh, nếu như ngươi cảm thấy chi phí sinh hoạt trước mắt quá cao, ta có thể giúp ngươi giảm xuống một chút.”
“Ví dụ như: Sau này thịt dê bò đều sẽ là hàng tươi sống, không trải qua bất kỳ công đoạn chế biến nào; sửa chữa long sào cũng không cần những viên gạch đặc chế xinh đẹp như vậy, trực tiếp dùng nước bùn là được…”
“Ngoài cái đó ra, chỉ cần ngươi không đi gây chuyện, không đi đánh nhau, chi phí chắc chắn sẽ giảm xuống trên diện rộng."
Hudson cố gắng lừa dối nói.
Vũ lực uy hiếp mà nó thường dùng đã không có tác dụng, một con rồng chưa từng trải như Maxim làm sao có thể là đối thủ của Hudson được.
Sau khi ấn móng rồng xuống, Maxim đang chuẩn bị đòi tiền thì lại thấy một chồng giấy dày cộm được đưa tới.
Nhìn thấy 4 chữ "chi phí Ma tinh", Hồng Long liền ngơ ngác. Mặc cho chi phí chi tiêu hàng ngày có cao như thế nào thì cũng còn có dấu vết lần theo, có thể tìm được xuất xứ.
Nhưng chi phí tu luyện thường ngày thì thật sự là khó mà tính toán rõ ràng. Maxim chỉ biết là sau khi đi theo Hudson thì tốc độ tu luyện của nó liền tăng lên trên diện rộng, nhưng cụ thể là đã tiêu hao bao nhiêu ma tinh thì nó lại hoàn toàn không biết gì cả.