Người dịch: Whistle
Sau khi vội vàng thu xếp công việc ở lãnh địa, Hudson đang chuẩn bị chạy tới Vương đô để chịu tang thì cảm nhận được một cơn chấn động kịch liệt của các nguyên tố.
"Có cao thủ đang đánh nhau ở Sơn Địa Lĩnh!"
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm tình của hắn vốn đã không tốt này càng trở nên tồi tệ hơn.
Dám nhảy ra gây chuyện vào thời khắc quan trọng như thế này rõ ràng là không thèm nể mặt một vị lãnh chúa như hắn mà. Nhưng sau khi cơn giận này kéo dài trong một giây lát thì lại lập tức biến mất.
"Belersden, ngươi có chắc rằng nguyên nhân của cơn chấn động này là do Maxim đang đánh nhau với người khác không?"
Hudson nhức đầu hỏi.
Không có con Cự Long nào là chịu an phận cả. Đặc biệt là Hồng Long, về cơ bản thì bọn chúng đều là những tên du côn tam quan bất chính.
Trong quan điểm đúng sai của bọn chúng, cướp tiền mà không giết người đã xem như là đặc ân mà chúng dành cho người bị cướp rồi. Nếu như tâm tình không tốt, người bị cướp còn có thể bị biến thành điểm tâm.
Nhìn Maxim là biết, từ khi ra khỏi Đảo rồng đến nay thì vẫn luôn gây chuyện, còn không thì đang trên đường đi gây chuyện.
Dù đã trải qua những trận đánh đập của xã hội nhưng cũng không làm cho con rồng này biết điều hơn, hiện giờ nó lại đang đánh nhau với người khác.
"Chắc chắn! khí tức đặc biệt của Hồng Long tỏa ra rõ ràng như vậy, không thể có chuyện lại có thêm một con Hồng Long chạy đến trên địa bàn của chúng ta giương oai được!"
Belersden tỏ vẻ đắc ý nói.
Biểu tình của nó như thể đang nói: Vẫn là bổn gấu đáng tin cậy! Con tọa kỵ Cự Long kia của ngươi chính là một gã chuyên đi gây họa.
"Đi, chúng ta qua đó xem đi!"
Trong khi nói chuyện, Hudson đã nhảy lên lưng gấu. Đối với mối quan hệ luôn đấu đá của Belersden và Maxim, hắn chỉ có thể quy kết thành: đồng tính tương xích.
Nhưng mà hắn có thể xác định một chuyện, nuôi gấu đúng là sẽ bớt mệt hơn nuôi rồng.
Chỉ cần nhìn vào ẩm thực sinh hoạt thường ngày của Belersden là biết, mỗi ngày không phải đang ăn thì chính là đang ngủ, phần lớn thời gian đều trạch trong nhà.
Gây chuyện là không tồn tại. Hùng đại gia không có chuyên cần như vậy. Có lẽ là do một vị lão tổ tông nào đó của tộc Đại Địa Chi Hùng đã phát minh ra đại pháp tu luyện trong mộng, từ đó chủng tộc này liền si mê với cuộc sống "ăn ngủ, tỉnh ngủ lại ăn".
Bởi vì Belersden còn nhỏ tuổi nên mới tương đối hoạt bát. Nếu như đổi thành một con gấu già, có lẽ sẽ còn trạch hơn nó nhiều.
Nhưng Cự Long thì khác. Ngoài việc thích đi ngủ ra, bọn chúng đều rất tham tiền. Vì phát tài, đám cặn bã rồng này có thể làm ra đủ loại chuyện vô liêm sỉ.
...
"Dừng tay!"
Nhìn thấy bãi chiến trường vừa bộn trước mắt, Hudson nghiêm nghị quát lớn.
"Hudson, ngươi tới thật là đúng lúc. Đám người này dám nhân lúc ta đang động dục để đưa những con mẫu thú xấu xí này tới đây, dụ dỗ ta phạm sai lầm, rõ ràng là không để ta vào mắt mà!"
Maxim ủy khuất nói, nhưng đám Ma pháp sư và kỵ sĩ thủ hộ ở bên cạnh lại càng ủy khuất hơn. Rõ ràng là bọn hắn chẳng làm gì cả mà đã bị Cự Long phát điên đánh cho mặt mũi bầm dập.
Thảm nhất vẫn là mấy người còn đang nằm trên mặt đất, lúc này bọn họ hít vào thì ít, mà thở ra thì nhiều. Nếu như Hudson đến chậm thêm một chút nữa, có lẽ bọn họ đã phải đi gặp Thần Hi chi chủ rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hudson liền cảm thấy nhức đầu. Việc Maxim bắt đầu bắt bẻ nhan sắc của mẫu thú chỉ có một lời giải thích mà thôi: Thời kỳ động dục của nó kết thúc rồi, mắt thẩm mỹ đã dần khôi phục bình thường.
"Maxim tiên sinh, việc bọn hắn đưa những con mẫu thú xấu xí cho tiên sinh đương nhiên là không đúng, nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của họ.”
“Tiên sinh lại không nói là mình thích loại thú gì, nên họ chỉ có thể lựa chọn theo tiêu chuẩn của bản thân.”
“Nếu tiên sinh không tin có hỏi họ xem coi có phải trong lòng của họ, những con mẫu thú này đều là xinh đẹp như hoa..."
Sau một loạt những lời ngụy biện, Hudson đã thành công trấn an được con rồng của mình. Còn những kẻ xui xẻo đang bị thương kia, hắn chỉ có thể nói một tiếng: rất xin lỗi.
Từ lúc bắt đầu công việc này, hắn đã nhiều lần cường điệu với đám người rồi: Đây là một phần công tác rất nguy hiểm, nhất định phải duy trì cảnh giác cao độ.
Chắc là các đại lão của những thế lực lớn đều đã nói qua những lời tương tự rồi. Chỉ cần tham khảo vào những căn cứ lai giống Cự Long khác ở trên đại lục là biết, năm nào mà chẳng có một nhóm người chết vì ngoài ý muốn chứ?
Chỉ bị đánh cho một trận đã là may mắn rồi, chẳng lẽ còn trông chờ vào Cự Long sẽ đứng ra nói lời xin lỗi hay sao?
Dù cho Maxim có thể đứng ra xin lỗi thì bọn họ cũng không dám nhận. Bị một con Cự Long nhớ thương cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
"Được rồi, Hudson. Nể mặt của ngươi, ta sẽ không truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa.”
“Nhưng mà sổ sách thì lại phải tính toán, những ngày gần đây ta đã cày cuốc rất vất vả..."
Không đợi Maxim nói hết lời, Hudson đã ngắt lời nó: "Chuyện này chờ lát nữa trở về thẩm tra đối chiếu số liệu đi.”
“Vệ binh, mau đi thông báo cho Mục sư tới đây cứu chữa những người bị thương. Những người còn có thể động đậy thì đều tới giúp một cái tay đi, mang số dược tề này rót vào miệng cho những người bị thương, đừng có để xảy ra án mạng...."
Sau khi nói vài câu trấn an lòng người mang tính tượng trưng, Hudson liền trực tiếp rời khỏi hiện trường. Dù sao những người này cũng chỉ là đồng bọn hợp tác tạm thời mà thôi, lại không phải là tiểu đệ của hắn, không đáng để hắn lôi kéo nhân tâm.
Trong Phủ lãnh chúa, Maxim duỗi móng vuốt ra rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Trong năm qua, đám mẫu thú kia đã sinh ra tổng cộng 5,371 quả trứng và con non. Những con mẫu thú đang mang thai chờ sinh thì tạm thời không tính.”