Người dịch: Whistle
Đương nhiên, tất cả mọi người đều là quý tộc, chắc chắn là cần thể diện. Mặt ngoài thì song phương chỉ đơn thuần là đang ôn chuyện, nhưng mọi giao dịch đều nằm trong lời nói.
So sánh việc tặng lễ đơn thuần thì những cuộc giao dịch nhân tình như thế này sẽ thích hợp với khẩu vị của các quý tộc hơn.
Hôm qua ta giúp ngươi, hôm nay ngươi giúp ta, ngày mai ta sẽ giúp ngươi...... Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại này sẽ chậm rãi trở thành thế giao.
Những người mà hai cha con Hudson bái phỏng hiện giờ đều là thế giao của gia tộc Koslow, mối quan hệ này đã tồn tại ít nhất là từ đời tổ tiên đời thứ ba.
Cho dù là quan hệ mật thiết, nhưng cũng không thể cam đoan mỗi lần đều thành công, điều kiện tiên quyết để hỗ trợ là phải ưu tiên bảo đảm lợi ích của nhà mình.
Mỗi khi thấy chủ nhân lộ vẻ khó xử thì Nam tước Redman liền quả quyết đổi chủ đề, sau đó nhanh chóng cáo từ rời đi.
Tâm tình của Hudson cũng rất tốt, chịu hỗ trợ là tình cảm, không giúp thì cũng là bổn phận, thế giao không có nghĩa là phải hỗ trợ vô điều kiện.
Dựa vào quan hệ nhân mạch, phụ tử Hudson cũng nghe ngóng được không ít tin tức, mấu chốt nhất chính là —— Quốc vương tài quyết.
Chuyện này rất quan trọng. Nếu như đề nghị của Bá tước Pierce được thông qua, phân đất phong hầu sẽ bị hạn chế ở cấp độ Nam tước, vậy thì trong số những quý tộc Bắc Cương xuôi nam sẽ không xuất hiện huyết mạch dòng chính của đại quý tộc.
Cường long không đủ mạnh, cũng mang ý nghĩa là loại địa đầu xà như Hudson còn có khả năng so một hồi. Có lẽ đây chính là cục diện mà Bá tước Pierce muốn nhìn thấy nhất.
Nếu như xảy ra mâu thuẫn trong việc tranh đoạt đất phong, gia tộc Dalton lại ở phía sau màn châm ngòi thổi gió, toàn bộ quý tộc bản địa chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn với đám người ngoài này.
Hudson không có tư cách tham dự vào ván cờ của cao tầng, nhân lúc tranh đoạt đất phong còn có một chút thời gian, sau khi thăm viếng đám bạn cũ sau xong, hắn lập tức mang theo gấu con và mấy chục tên vệ binh xuất hiện ở Salam sơn mạch.
Nói là sơn mạch thì hơi khoa trương. Địa thế ở tỉnh Đông Nam là một vùng bằng phẳng, cái gọi là núi thì cũng chỉ là một đống đất nhỏ, Salam sơn mạch cũng là như thế.
Nơi này do hơn một trăm đỉnh núi lớn nhỏ tạo thành, giống như những chiếc màn thầu khổng lồ được đặt trên một vùng đất. Đoàn người Hudson lựa chọn leo ngọn núi cao nhất, từ chân núi đến đỉnh núi cũng phải tốn hơn hai giờ.
Đại đa số đỉnh núi đều không cao hơn hai trăm mét, rõ ràng chính là một mảnh đồi núi, nói nó là sơn mạch chẳng qua chỉ là do các quý tộc ở tỉnh Đông Nam tâng bốc mà thôi.
Sau khi đến được khu mỏ quặng Salam, hiện trường chỉ có thể dùng một chữ để hình dung —— Loạn. Đã không còn người khai thác nữa, hiện trường chỉ có một mảnh bừa bộn, thợ mỏ thì không biết tung tích.
Hudson tiện tay nhặt ở dưới đất lên một miếng quặng sắt có hình dạng thạch nhũ rồi đưa tới trước mặt gấu con, sau đó liền dùng ngữ khí tràn ngập đầu độc nói: “Belersden, đến lượt ngươi ra sân biểu diễn. Thức ăn tương lai là sữa thú + mật ong, hay là chỉ có thể cạp đất mà ăn thì đều phải xem ngày hôm nay.”
“Dưới mặt đất chôn giấu bao nhiêu loại đá này, khoảng cách sâu bao nhiêu, cho ta một số liệu đại khái.”
Gấu con ngơ ngác nhìn về phía Hudson bằng vẻ mặt u oán. Từ khi bắt đầu ký kết khế ước, nó đã bị hố không chỉ một lần.
Cơm nước không chỉ không thể đạt đến tiêu chuẩn cam kết trước đó, còn bị ép phải ra ngoài làm việc. Nếu không phải vì đi theo Hudson tốc độ tu luyện sẽ tăng lên, cộng thêm sữa thú mật ong dụ hoặc quá lớn, nó đã sớm đình công bỏ chạy rồi.
Sau khi lấy lại tinh thần, nó vươn tay gấu chỉ về phía trước, mang theo đoàn người Hudson băng qua núi rừng.
Sau khi vượt qua hết đỉnh núi đến đỉnh núi khác, nếu không phải vì gấu con liên tục cam đoan là mình không có đi sai chỗ thì Hudson còn đang hoài nghi là có phải nó đang đùa dai hay không.
Phạm vi của khoáng mạch còn dài hơn cả đánh dấu trong tư liệu của Hudson, chẳng trách sản lượng lương thực của vùng núi này lại thấp như vậy. Dưới mặt đất đều là quặng sắt, chỉ có bề mặt được trải một tầng đất.
Có không ít khu vực đều có khoáng thạch nhô ra khỏi mặt đất, chắc là vị Tử tước xui xẻo kia không hề xem trọng nên mới không khai thác với quy mô lớn.
Nếu như quặng sắt được dã luyện ra không thể nào rèn đúc binh khí, vậy thì nơi này cũng đã đánh mất giá trị chiến lược. Chỉ có thể dùng để sản xuất nồi chén bầu bồn và các loại nông cụ, còn chưa đáng để các quý tộc lão gia phải hao tâm tổn trí.
Một đường xuyên qua đỉnh núi, cuối cùng đi tới trước mặt một mảnh đầm lầy, Hudson quả quyết ngăn cản gấu con tiếp tục đi tới.
Đại Địa Chi Hùng có thể đi lại trên vũng bùn giống như giẫm trên đất bằng, nhưng hắn lại không được.
Vạn nhất bị lún vào rồi chết thẳng cẳng thì thật sự là làm mất hết mặt mũi của người xuyên việt.
Ngửi được hương thơm của bùn đất, Hudson nhìn qua mảnh đầm lầy vô ngần này bằng ánh mắt nghi hoặc. Tại sao tin tức quan trọng như vậy lại không được đánh dấu trên bản đồ?
Cảm thấy không có giá trị khai phá? Hay là do các lão tổ tông sơ sót, không có dò xét tới đây?
Do dự một hồi, cuối cùng Hudson cũng dập tắt ý niệm tiếp tục dò xét. Dù sao cái đầm lầy này cũng sẽ ở đây, không biết chạy, sau này còn có rất nhiều cơ hội.
Bất quá chuyện này cũng làm cho Hudson quyết tâm mưu cầu nơi này. Khu vực đồi núi này không thích hợp để sản xuất nông nghiệp, nhưng không có nghĩa là đầm lầy cũng không phù hợp.
Có lẽ là bởi vì bất lợi cho việc sản xuất lương thực, nên ngoài quặng mỏ ra, đại bộ phận khu vực của vùng đồi núi này đều không có trên bản đồ, chuyện này cũng mang ý nghĩa là chưa bị vương quốc đăng ký vào danh sách.