Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 97 - Chương 97 - Yến Tiệc

Chương 97 - Yến Tiệc
Chương 97 - Yến Tiệc

Người dịch: Whistle

Nơi vô chủ, ai khai thác thì sẽ thuộc về người đó. Nếu như Hudson có thể trở thành lãnh chúa đất phong ở phía nam của quận Wright thì sẽ không có người cạnh tranh với hắn.

Mặc dù muốn khai thác cũng sẽ rất khó khăn, nhưng lợi ích cũng rất lớn. Nhất là mảnh đầm lầy phía nam kia, một khi khai phá ra chính là một kho lúa tự nhiên.

Mấu chốt nhất là có vùng đồi núi ở phía trước ngăn cách, ở tỉnh Đông Nam thì nơi này cũng được xem như là hiểm địa hiếm thấy. Cho dù có bộc phát chiến tranh thì cũng có thể lợi dụng những đỉnh núi này để phòng thủ.

Cường địch thì có lẽ không ngăn được, nhưng mà đám ô hợp giống như phản quân Khô Lâu Hội thì vẫn có thể ngăn cản.

Trong thời đại này, tất cả mọi người là sử dụng nông nô để làm ruộng, không có quý tộc lão gia phê chuẩn thì nhân khẩu sẽ không lưu động. Nếu như tin tức được phong tỏa tốt, khai phá cái tám năm mười năm cũng chưa chắc là bị người phát hiện ra.

Không tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa, đoàn người Hudson lại đi theo bước chân của gấu con để tiếp tục xác định phạm vi phân bố của quặng mỏ.

Trên thực tế, từ trên thảm thực vật cũng có thể phán đoán được một chút. Khu vực quặng nông thì đa phần thực vật đều phát triển rất cao, ngược lại, khu vực nhiều quặng thì cây cối cũng sẽ không cao, nếu như có cây cổ thụ thì cũng sẽ ngã trái ngã phải.

Ra khỏi khu mỏ thì thảm thực vật liền um tùm hơn nhiều, có lẽ là vì khoáng thạch được chôn sâu hơn, dấu hiệu hoạt động của dã thú cũng càng rõ ràng hơn. Nếu như tiến hành sản xuất lương thực, chắc là sản lượng lương thực cũng sẽ nhiều hơn.

Chuyện làm cho Hudson cảm thấy vui mừng là dọc đường còn phát hiện được không ít sơn dân và thợ mỏ đang tránh né chiến loạn. Sau cuộc chiến thì sức lao động ở quận Wright quận liền trở nên trân quý.

Hudson không tới quấy rầy bọn hắn, bây giờ không phải là thu tiểu đệ. Nhiệm vụ của hắn rất nặng, khảo sát Salam sơn mạch chỉ là mới bắt đầu, hắn còn phải đi xem những khu vực đã được lựa chọn khác nữa.

Dù sao cũng có thể phát sinh ngoài ý muốn mà. Trước khi mọi chuyện kết thúc, không có người nào dám cam đoan là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vạn nhất mưu đồ thất bại thì cũng có phương án dự phòng. Là một người cẩn thận, Hudson không muốn phải đợi nước tới chân mới nhảy.

Giấu kết quả khảo sát ở trong lòng, Hudson vừa trở về thành Dadir, còn chưa kịp thư giãn chút nào đã nhận được thư mời dự tiệc yến hội của Bá tước Pierce.

Lão đại mời khách thì nhất định phải có thời gian. Không chút do dự, Hudson hoàn thành việc tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất rồi cùng Nam tước Redman ngồi lên xe ngựa.

“Phụ thân, gần đây trong thành có phải đã xảy ra đại sự rồi gì không?” Hudson nghi ngờ hỏi.

Bá tước Pierce là người cầm đầu của toàn bộ tỉnh Đông Nam nên thái độ thường rất cao lãnh. Dựa theo lệ cũ ngày trước, yến hội mà vị này tổ chức thì Hudson căn bản không có tư cách tham gia.

Người ta không mời, Hudson cũng sẽ không đi tự chuốc nhục nhã. Thực lực và thân phận song phương chênh lệch quá lớn, cho dù có muốn đi vuốt mông ngựa thì cũng không tới lượt hắn.

“Toàn là mấy cuộc tranh chấp đất phong thôi. Nhất là đám người tranh đoạt quyền kế thừa kia, chẳng hề có một chút liêm sỉ nào cả. Những ngày gần đây, trong thành liền không ngừng phát sinh các cuộc xung đột.”

Nam tước Redman ra vẻ khinh bỉ nói.

Ông ta không hề có chút hảo cảm nào với đám người thừa kế không đủ quân công, chỉ nhờ vào thân thích tuyệt hậu kia.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nhà mình không nhờ được. Chỉ riêng việc đả thông quan hệ cho Hudson thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều nhân mạch rồi, căn bản không có tinh lực đi tranh chấp quyền thừa kế kia nữa.

Trong loại trường hợp này, tiểu nhân vật phải đến sớm một chút, khi hai cha con chạy tới buổi tiệc thì hiện trường đã có tiếng người huyên náo.

Quả nhiên, ý nghĩ của mọi người đều giống nhau. Đến sớm chưa chắc có thể lưu lại cho Tổng đốc một ấn tượng tốt, nhưng đến muộn thì nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu.

Từ khi bắt đầu tranh đoạt đất phong thì liên minh trung tiểu quý tộc của tỉnh Đông Nam đã sụp đổ, quyền chủ động lại về tới tay của Bá tước Pierce.

Dọc đường đi Hudson đều không ngừng chào hỏi với người khác, lúc này chỗ tốt của khuôn mặt thân quen liền được thể hiện ra, trong đa số những quý tộc ở trong yến hội này, hắn đều có thể nói chuyện tào lao vài câu.

Nhất là những người nắm thực quyền đang hiệu lực cho phủ tổng đốc, chỉ cần gặp được thì Hudson nhất định sẽ đi qua trò chuyện vài câu. Tiếng chú tiếng bác vang lên liên tục, hiện trường đều tràn ngập tiếng cười cười nói nói.

Sơ giao cũng là giao tình, không lợi dụng thì thật đáng tiếc. Gia tộc Koslow nhân khẩu hưng vượng vốn nổi danh là có nhiều thân thích. Mỗi quan hệ phức tạp trong đó ngay cả người một nhà cũng không nhất định hiểu rõ, lại càng không cần phải nói là người ngoài.

Người trong cuộc không giải thích, ở trong mắt của người ngoài thì đây chính là một sự chấn nhiếp vô hình. Còn đối với một đám đối thủ cạnh tranh thì đây là một loại áp lực.

......

“Người đã đến đủ rồi, xem tất cả mọi người đều rất nể mặt ta! Chuyện này rất tốt, quý tộc tỉnh Đông Nam chúng ta phải luôn duy trì loại đoàn kết này.”

“Hôm nay mời mọi người tới đây, ngoại trừ ôn chuyện ra, càng quan trọng hơn chính là thương nghị xem hai quận Wright và Ryton sẽ thuộc về thế lực nào.”

“Điều đầu tiên mà ta muốn tuyên bố ở đây là những quý tộc thừa kế phải bảo đảm hợp pháp. Mọi chuyện đều phải tuân theo quy định trong《 Đại Lục Kế Thừa Pháp 》, bất cứ kẻ nào dám phá hoại quy tắc thì chính là địch nhân chung của tất cả mọi người.”

“Ta tin là các vị ở trong yến tiệc này đều là quý tộc gương mẫu, sẽ không có loại cặn bã này, mọi người cũng sẽ không bỏ mặc cho loại quý tộc bại hoại này tồn tại.”

Bình Luận (0)
Comment